Chủ Nhật, 22 tháng 6, 2014

Anh chồng hư hỏng đeo bám phá vợ chồng tôi

Khi anh trai biết tin chúng tôi dọn về quê để buôn bán anh đã xuống phá khoá vào nhà để ở.

Tôi và anh yêu nhau được ba năm thì chúng tôi kết hôn, khi biết rõ về hoàn cảnh của anh tôi lại càng yêu anh hơn.

Nhà anh có ba anh em nhưng anh lại là cùng mẹ khác cha với những người anh em còn lại. Anh tâm sự về cuộc sống cơ cực của mình. Từ lúc anh sinh ra được vài tháng tuổi thì người anh cùng mẹ khác cha bị bắt vì tội cướp tài sản phải ngồi tù 10 năm, anh nói trong thời gian đó cuộc sống của anh là hạnh phúc nhất.

Anh cũng được đi học và chơi như bao bạn bè khác, nhưng khi anh trai đi tù về cuộc sống của anh toàn là những bóng tối không lối thoát. Anh thường bị anh trai đánh không thương tiếc, bắt đi làm phụ hàng cơm, hàng phở từ sáng sớm, tới tối mịt mới được về, muốn đi chơi cũng phải xin phép. Thậm chí, anh chỉ được đi chơi đúng mười phút nếu mười phút mà anh không về người anh trai lại đánh anh một trận đòn thừa sống thiếu chết. Nghe anh kể mà nước mắt tôi cứ ứa ra bởi tôi nghĩ không nhẽ giữa đất thủ đô lại có một người cơ cực có thể nói giống như trong phim vậy.

Bằng tuổi anh thì bao bạn khác được cắp sách tới trường, còn anh thì lại là lao động chính ở trong nhà. Cuộc sống của anh tưởng chừng như được bước sang trang mới khi nhà anh ở được bồi thường và chuyển lên chung cư. Nhưng khi chuyển nơi ở, người anh trai nọ đã cấm không cho anh bước chân vào nhà vì anh không có tên trong hộ khẩu và là con riêng của mẹ anh nữa.

Khi biết tin đó mẹ anh đã bán chung cư và chia tiền ra làm ba phần, anh trai anh được một phần, hai phần còn lại là của chị gái và một phần là của anh. Lúc đấy vì còn trẻ và chưa suy nghĩ nên làm gì nên anh đã bàn với mẹ anh mua một ngôi nhà nho nhỏ để ở nếu có thừa tiền thì anh xin vốn làm ăn.

Còn anh trai anh khi nhận được tiền đã nghe lời vợ mang một phần về Thái Nguyên mua đất, xây nhà, số tiền còn lại anh ta nướng sạch vào lô đề. Cứ tưởng chừng chia phần như thế là đã xong ai ngờ được hai tháng sau anh ta xuống Hà Nội dắt theo cả vợ cả con xuống xin tá túc một thời gian.

man6-5765-1403320110.jpg
Ảnh minh họa: Istock.

Những tưởng hai vợ chồng anh tu chí làm ăn nhưng không ngờ số tiền chia phần đó không còn, anh, chị xuống đây ăn bám mọi người. Thực sự mà nói trong thâm tâm tôi biết vợ chồng anh chị xuống đây làm gì. Rồi một tuần sau, khi đã có hơi men, người anh trai kia tuyên bố với mọi người rằng: "Nhà đó là nhà của tôi, còn thằng Tuấn chỉ là con ngoài giá thú nên không có tư cách gì ở trong nhà này". Vì chồng tôi nghĩ thương mẹ nên đã không muốn làm ầm chuyện lên. Nhưng tôi biết anh rất là buồn khi có một người anh trai như vậy.

Có lẽ cũng trong thời gian bị áp lực như vậy nên sau khi cưới nhau hơn một năm mà chúng tôi vẫn chưa có con. Gần Tết năm ngoái mẹ chồng tôi bị bắt, trong thời gian bị bắt bà có giao hết giấy tờ nhà cho chúng tôi. Và có dặn dò chúng tôi một số chuyện, khi người anh chồng kia biết tin anh ấy bảo vợ chồng tôi bán căn nhà này đi để chạy chữa cho mẹ anh, nhưng hai vợ chồng tôi không đồng ý bán nhà mà đi vay mượn tiền để chạy án cho bà.

Người ta thường bảo "đã nghèo lại mắc cái eo". Cái lúc khó khăn nhất thì tôi lại có thai, cuộc sống vốn đã khó khăn thì lại khó khăn hơn. Tôi bàn với anh bán hết những đồ có giá trị trong nhà để về quê làm ăn, còn nhà thì để cho người ta thuê.

Khi anh chồng biết tin chúng tôi dọn về quê để buôn bán anh đã xuống phá khoá vào nhà để ở, chúng tôi cũng biết trước mục đích của anh khi xuống Hà Nội nên hai đứa đã bán hết đồ có giá trị đi. Số tiền chúng tôi phải bỏ ra để chạy chữa cho mẹ chồng cũng ngót nghét trăm triệu. Nhưng tôi chợt nhận ra những gì vợ chồng tôi làm mọi người trong họ hàng của anh biết nhưng họ coi đó chả là gì trong mắt họ cả.

Tôi có bầu tới bây giờ cũng được 5 tháng nhưng chưa bao giờ tôi nhận được một lời hỏi thăm từ phía họ hàng nhà chồng cả. Nhưng dì của anh lại trách móc tôi, bảo anh về xem lại vợ đi, chả bao giờ gọi điện cho dì hỏi thăm. Tôi thiết nghĩ vợ chồng tôi đã có trách nhiệm lo hết cho mẹ anh thì cần gì phải gọi dì nữa. Liệu chúng tôi đã làm gì sai để mọi người phải nghĩ như vậy? Chúng tôi phải làm gì đây khi anh chồng ngày càng quá đáng. 

Đời đã nhúng chàm, thôi để em đi...

Hi vọng rằng trong trái tim anh sẽ có một chữ "Hận" thật lớn sau sự ra đi lần 2 này của cô.

Đứng tần ngần trước ngôi nhà 2 tầng khang trang, nước mắt Tâm không ngừng tuôn rơi. Cô cảm thấy một nỗi đớn đau không thể nào dịu đi nổi mỗi khi nhìn thấy hình ảnh thân thương này. Nhưng trách ai được khi mọi chuyện đã trở nên quá muộn màng.

- "Tâm, có phải em không?"

Chỉ cần nghe giọng thôi Tâm cũng biết đó là ai. Bao năm qua,giọng nói đó vẫn không hề thay đổi, vẫn trầm ấm và thân thương. Đó là Huy - người mà hơn 2 năm trước cô còn gọi anh là chồng. Nhưng giờ thì mọi thứ đã đổi khác. Tâm trở thành kẻ không thuộc về ngôi nhà ấy, không thuộc về người đàn ông đang đứng trước mặt cô chỉ vì sự tham lam, ích kỉ của mình.

Phải đắn đo rất nhiều Tâm mới quyết định đặt chân vào ngôi nhà mà cô đã từng khăng khăng phải "ra khỏi nơi địa ngục này". Mỗi bước chân đi quanh ngôi nhà là một nhát dao cứa vào lòng cô. Ngày ấy sao mà cố tối mắt, tối mũi chỉ vì đồng tiền. Cô đã vứt bỏ tất cả để chạy theo một gã đàn ông giàu có đem lòng yêu cô. Cuộc sống kim tiền làm cô lóa mắt:

- "Em giờ thế nào rồi?".

Tâm cứ nghĩ có ngày gặp lại thế này, chắc chắn anh sẽ tát vào mặt cô những cái tát trời giáng. Chuyện dơ xấu mà cô đã làm với anh không chỉ khiến anh xấu hổ với mọi người mà còn buộc anh phải gánh một khoản nợ quá lớn. Những tội lỗi đó làm sao có thể dễ dàng bỏ qua. Vậy mà anh vẫn đối xử tốt với cô, vẫn hỏi han, quan tâm như hai người bạn cũ:

- "Em ổn, cảm ơn anh!"

Tâm cố nói ra những điều đó để không phải xấu hổ và không khiến anh thêm bận tâm về mình. Nhưng đôi mắt cô không giấu được nỗi buồn:

- "Có phải anh ta bỏ em rồi không?"

Tâm không nói gì, cô thấy nhục nhã vô cùng. Chính cô là người đã rời bỏ anh, cuỗm theo cả đống tiền để chạy theo trai vậy mà giờ đây quay về anh vẫn tử tế với cô. Sự tử tế này càng khiến cô không còn mặt mũi nào để đối diện với anh.

Đời đã nhúng chàm, thôi để em đi... - 1

Tâm không nói gì, cô thấy nhục nhã vô cùng. Chính cô là người đã rời bỏ anh, cuỗm theo cả đống tiền để chạy theo trai vậy mà giờ đây quay về anh vẫn tử tế với cô. (Ảnh minh họa)

Hơn 2 năm trước, cô không bằng lòng với cuộc sống vợ chồng bình thường nên đã bỏ anh khi có một gã đàn ông dỗ ngon, dỗ ngọt yêu hắn. Lúc đó cô thấy hắn giàu có, sang trọng, những gì hắn mua cho cô đắt tiền, có giá trị nên cô bị mờ mắt. Đồng tiền đã làm cho trái tim cô hóa đá. Ngày cô ra đi, anh chạy theo níu tay vợ cầu xin ở lại nhưng cô vẫn lạnh lùng. Cô mơ mộng về một chân trời màu hồng với người tình nên dứt bỏ mọi tình nghĩa với người chồng tội nghiệp của mình.

Mang theo cả đống tiền thôi chưa đủ, trước khi đi cô còn vay mượn khắp nơi để lấy tiền vốn riêng cho mình sau đó để mặc anh một mình trả nợ. Cô biết mình tàn nhẫn nhưng đồng tiền không tha cho lương tâm của cô. Cô đã đối xử với người chồng yêu thương mình theo một cách tàn độc nhất.

Nhưng ở đời, gieo nhân nào gặt quả ấy.Chỉ hơn 1 năm sau khi sống phè phỡn với người tình cô bị hắn phụ bạc. Hắn thực chất chỉ là một tên lười lao động, chuyên lừa gạt người khác bằng vẻ ngoài sang chảnh giả tạo của mình. Hắn ta tiêu hết số tiền mà cô mang theo để phòng thân, quất ngựa truy phong xong rồi bay biến. Lúc đó cái thai trong bụng cô cũng bước sang tháng thứ 3.

Một mình thân gái nơi đất khách quê người, không thân thích, không bạn bè, không tiền bạc... Tâm đành chấp nhận bỏ đi đứa bé và làm cái nghề bán thân nuôi miệng để tồn tại qua ngày. Mỗi lần tiếp những gã đàn ông ham của lạ, thân xác cô nhơ nhớp, bẩn thỉu lại khiến cô muốn chết đi cho hết một kiếp đời lầm lạc. Nhưng vì nghĩ đến anh ở quê, nghĩ đến người đàn ông đã yêu mình, khốn khổ vì mình cô lại phải cố gắng.

Hơn 1 năm làm việc, cô dành dụm được một khoản tiền lớn để quay về quê. Gặp lại anh hôm nay là điều cô đã chuẩn bị tâm lí từ trước nhưng sao vẫn thấy đắng cay:

Đời đã nhúng chàm, thôi để em đi... - 2

Tâm phải làm thế để anh quên cô. Hi vọng rằng trong trái tim anh sẽ có một chữ "Hận" thật lớn sau sự ra đi lần 2 này của cô. (Ảnh minh họa)

- "Em về rồi, hãy ở lại với anh. Thực sự anh vẫn yêu em nhiều lắm, chưa bao giờ anh hết yêu em cả. Chuyện cũ đã qua thì cho qua luôn em ạ. Em đợi anh đi chợ, mua chút đồ về nấu cơm nhé".

Anh đi rồi, cô biết những lời anh nói là thật tâm nhưng biết làm sao được khi con người cô không còn xứng đáng với tình yêu đó. Tâm đặt lên bàn số tiền lớn mà cô dành dụm được, coi đó như một sự trả ơn với anh:

- "Anh nghĩ tôi thích ăn mấy món nhà quê mà anh nấu chắc. Vì chấn ngấy cái sự nghèo nàn này mà tôi ra đi nên giờ càng khó khăn thì tôi lại càng không quay về. Tôi sẽ tìm một người đàn ông khác giàu hơn, lo được cho tôi hơn chứ sao lại quay về bên anh chứ? Thật nực cười. Số tiền này là trả lại cho anh vì năm xưa tôi nợ. Đừng từ chối vì anh cũng cần nó!"

Lời lẽ bức thư sao mà cay nghiệt. Nhưng Tâm phải làm thế để anh quên cô. Hi vọng rằng trong trái tim anh sẽ có một chữ "Hận" thật lớn sau sự ra đi lần 2 này của cô. Chỉ có như thế anh mới hạnh phúc được. Còn cô, cô không có cơ hội và cũng không dám bên anh khi đời mình đã nhúng chàm. 

Người đàn bà đó, cho không cũng chẳng thèm

Với anh, người đàn bà như tôi chẳng là gì, vì trong mắt anh, tôi là loại đàn bà chuyên đi bám vào đàn ông khác để tiến thân, để vụ lợi.

Bao nhiêu chuyện anh chẳng hiểu được con người tôi, chẳng nhìn thấy mà chỉ nhìn vào mỗi chuyện, tôi đang yêu một người đã từng là chồng của bạn thân. Người đàn ông này giàu có, đẹp trai và theo anh, chính anh ấy đã bị tôi dụ dỗ nên mới chia tay mới vợ.

Trước đây, người ta có mối lái anh cho tôi nhưng tôi không thích anh. Khi đó, tôi cũng chưa yêu người hiện tại nhưng bây giờ, anh có lý do để đổ cho tôi rằng, trước đó, tôi đã yêu chồng của bạn thân nên từ chối anh. Tôi không hề có ý nghĩ ấy, chỉ là chúng tôi không hợp nhau, tôi không thấy cảm tình với anh và chúng tôi cũng không thể nào yêu nhau được. Tôi chỉ coi anh như bạn, nhưng có lẽ, anh không chịu chấp nhận sự thật này. Anh đeo đuổi tôi mãi, nhắn tin gọi điện cho tôi mời đi cà phê rất nhiều. Và cũng quá nhiều lần tôi từ chối anh. Tôi không muốn cố yêu một ai đó dù tôi cũng chẳng còn trẻ trung gì.

Tôi nói với anh rằng, chúng tôi chỉ có thể là bạn. Có thể, cách từ chối thẳng thừng của tôi khiến anh không hài lòng, anh bực tức, khó chịu. Anh bảo tôi là người vô duyên này kia. Nói chung, không ăn được thì đạp đổ, các cụ nói chẳng sai bao giờ.

Người đàn bà đó, cho không cũng chẳng thèm - 1

Tôi biết, cô ấy hận tôi cũng là đúng vì bây giờ, tôi là vợ của chồng cô ấy. Một người phụ nữ dù đã chia tay nhưng khi biết tin người cũ của mình có người mới vẫn thấy ghen tị, khó chịu.

(Ảnh minh họa)

Bạn bè chơi cùng với tôi và anh bảo sao anh không theo đuổi tôi nữa, họ tin là tôi chân tình, tốt bụng. Nhưng anh bĩu môi dài thườn thượt. Anh bảo: "Có cho không tôi cũng chẳng thèm, cái loại đi yêu chồng của bạn thân thì hay ho gì".

Anh xuyên tạc sự thật. Anh đổ cho tôi tội cướp chồng của bạn. Tình yêu, anh thật sự có hiểu điều đó không. Tôi đã từng thích chồng của bạn, nhưng tôi không làm gì để ảnh hưởng tới bạn cả. Tôi chân thành, tôi yêu anh nhưng chỉ giấu trong tim. Cho tới ngày anh li dị vợ, tôi mới dám thổ lộ với anh và chúng tôi đến với nhau sau khi anh thú nhận cũng có tình cảm với tôi.

Tôi đã cô gái chưa chồng, chọn con đường này là đánh đổi tình bạn, tình yêu. Tôi hi sinh một người bạn vì cô ấy không thể nào chấp nhận chuyện này. Cô ấy đã chia tay anh nhưng lại vu khống, tôi là kẻ chia rẽ tình cảm ấy. Trước khi anh và vợ trục trặc, tôi chưa từng can thiệp.

Tôi biết, cô ấy hận tôi cũng là đúng vì bây giờ, tôi là vợ của chồng cô ấy. Một người phụ nữ dù đã chia tay nhưng khi biết tin người cũ của mình có người mới vẫn thấy ghen tị, khó chịu. Cô ấy không chơi với tôi khi biết tin tôi đã cưới chồng cũ của cô ấy. Tôi chấp nhận chuyện này.

Yêu chồng cũ của bạn là quyền của tôi, tôi đâu có sai trái gì. Anh bỏ vợ thì tôi được quyền yêu chứ?

Người đàn bà đó, cho không cũng chẳng thèm - 2

Tôi sống là tôi, là chính mình, yêu và hết lòng vì tình yêu dù ai có nghĩ tôi đê tiện cũng được, tôi chấp nhận... (Ảnh minh họa)

Còn người đàn ông từng theo đuổi tôi, khi biết tin tôi yêu người đó, anh ta càng cay cú khó chịu. Anh ta nói với bạn bè của tôi rằng tôi là loại đàn bà không ra gì, cướp chồng người. Tôi có thừa sức yêu một người chưa có vợ con nhưng tôi chọn anh, người đã có gia đình còn nguyện hi sinh cả tình bạn dù tôi chẳng phải kẻ chen ngang. Khi hai người họ li dị, tôi mới quyết tâm cưới anh. Tôi nào dám cướp chồng ai. Tôi chọn anh vì tôi yêu anh, đó là tình yêu thực sự. Còn để lấy một người giàu có, đẹp trai, chưa có gia đình, dù nhiềug còn vướng bận, tôi đón nhận mà cũng bị khinh miệt. Tôi không hiểu nổi người đời nghĩ gì, quan niệm thế nào về tình yêu. Thật chua chát, nhưng không sao. Tôi sống là tôi, là chính mình, yêu và hết lòng vì tình yêu dù ai có nghĩ tôi đê tiện cũng được, tôi chấp nhận... 

Chồng lạnh nhạt vì tôi bị sảy thai

Lúc đầu anh còn an ủi, động viên tôi, nhưng dần anh đã thay đổi, thường xuyên về nhà muộn trong tình trang say xỉn.

Tôi và anh cưới nhau đã được gần ba năm. Ban đầu, chúng tôi chưa hề có ý định sinh con vì còn muốn tận hưởng cuộc sống vợ chồng son lãng mạn. Nhưng cả hai bên gia đình giục quá, bố mẹ lớn tuổi muốn có một đứa cháu để bế bồng nên chúng tôi đành phải chiều lòng các cụ. Nhưng một năm, rồi hai năm trôi qua, tôi và anh vẫn sinh hoạt đều đặn mà vẫn chưa có con. Bố mẹ sốt ruột, chúng tôi bắt đầu lo lắng liền đi khám bác sĩ.

Kết quả xét nghiệm cho thấy tôi bị buồng trứng đa nang mà theo bác sĩ nói đây là một trong những căn bệnh chủ yếu gây vô sinh hiếm muộn. Khi biết mình khó mà có được thiên chức làm mẹ, tôi buồn bã và thất vọng vô cùng. Chồng tôi tuy cũng không vui vẻ gì nhưng không phải vì thế mà tỏ ra lạnh nhạt với tôi. Ngược lại, anh luôn động viên tôi chạy chữa để mong một ngày mình có thể được làm bố. Anh luôn chủ động đưa tôi đi khám ở tất cả những nơi được giới thiệu là phòng khám hàng đầu trong việc chữa vô sinh hiếm muộn. Sau bao nhiêu cố gắng, cuối cùng, tôi đã được mang trong mình một sinh linh bé bỏng.

Khỏi phải nói anh sung sướng và hạnh phúc như thế nào. Khoảng thời gian mang thai những tháng đầu tiên, anh chăm sóc tôi chu đáo vô cùng. Anh chẳng để tôi đụng vào bất cứ việc nhà nào vì chỉ sợ tôi sơ suất một chút là sẽ ảnh hưởng đến thai nhi. Mới mang thai được hơn hai tháng, anh đã rủ tôi đi ngắm dần đồ cho em bé, từ tã lót, bình sữa, đồ chơi cho đến quần áo sơ sinh... cái nào cũng xinh xắn dễ thương vô cùng. Chúng tôi mong chờ đến ngày sinh em bé thật gần, mặc dù còn tận vài tháng nữa, vậy mà anh lúc nào cũng tỏ ra sốt ruột. Nhìn anh tất bật với việc nhà rồi lại tranh thủ hỏi han, sờ bụng tôi, thì thầm với đứa con đang dần thành hình, tôi cảm thấy ấm áp vô cùng.

Nhưng niềm hạnh phúc kéo dài chưa đầy ba tháng thì tôi bị sảy thai. Hôm ấy, tôi vội vàng chuẩn bị đi làm vì dậy muộn nên không may bị trượt chân trong nhà tắm. Cú ngã không quá nghiêm trọng, nhưng cũng đủ làm cho tôi mất đi đứa con trong bụng. Kể từ sau hôm ấy, tôi trở nên buồn rầu, u uất, luôn tự dằn vặt bản thân mình.

girl56-1130-1403323621.jpg
Ảnh minh họa: Voices.

Còn anh tỏ ra rất chán nản. Mặc dù không hề trách cứ tôi, nhưng tôi biết anh thất vọng lắm. Anh đã không ngừng nhắc tôi phải cẩn thận vì khó khăn lắm chúng tôi mới có con. Vậy mà tôi lại chủ quan không nghe lời anh dặn. Tôi buồn bã, anh cũng chẳng vui vẻ gì. Anh an ủi, vỗ về tôi nhưng khuôn mặt thất thần, dường như tâm trí chẳng còn ở bên tôi nữa.

Rồi dần dần, anh bắt đầu thay đổi, đi làm về muộn hơn, và có vẻ như ngày nào anh cũng uống rượu. Có những hôm tôi chờ cơm tối đến tận 9-10h, anh đi làm về chẳng thèm ngồi vào mâm cơm mà lên tắm rửa rồi chui vào phòng ngủ luôn một mạch đến sáng hôm sau. Rồi lại đi làm, lại về muộn..., ngày này qua ngày khác. Có vẻ như việc mất đi đứa con là một cú sốc quá lớn đối với anh.

Tôi chẳng dám trách anh lạnh nhạt vì tất cả cũng là do tôi bất cẩn. Tôi chỉ biết âm thầm chịu đựng chứ không hề buông một lời trách móc nào. Anh không nói chuyện, tôi cũng chẳng dám mở lời. Là vợ chồng cùng chung sống dưới một mái nhà, vậy mà cứ như người xa lạ. Chúng tôi chẳng có lấy nổi 30 phút ngồi nói chuyện với nhau. Không khí gia đình trùng hẳn xuống. Giữa tôi và anh dường như có một bức tường vô hình ngăn cách.

Cho đến một hôm, nhìn anh vật vã bước vào nhà trong bộ dạng say xỉn, quần áo xộc xệch, tôi thực sự đã hết chịu đựng nổi. Tôi không muốn cuộc sống gia đình mình cứ mãi buồn thảm như thế này nữa. Lần đầu tiên tôi cản bước anh lên trên phòng. Tôi trách anh lạnh nhạt, không quan tâm gì đến vợ mà suốt ngày chỉ biết uống rượu, thì anh trừng mắt lên nhìn tôi, buông lời lạnh nhạt: "Thế còn cô thì sao... có mỗi đứa con mà cũng đánh mất...?"

Nói rồi anh loạng choạng đi lên phòng, bỏ mặc tôi ngỡ ngàng nhìn theo. Hóa ra tất cả sự lạnh nhạt bấy lâu nay của anh là do trách tôi không giữ nổi cái thai trong bụng. Và hơn hết, anh tuyệt vọng về khả năng có thai sau này của tôi. Tôi hiểu là anh đau khổ thế nào. Nhưng anh đau khổ đến vậy, thì tôi, người mẹ đang mang đứa con trong bụng mà vô tình đánh mất còn đau khổ đến dường nào.

Tại sao, anh không hiểu hay cố tình không hiểu. Tại sao anh không thương tôi, mà lại dằn vặt tôi như thế. Những lời anh nói như lưỡi dao cứ cứa vào trái tim tôi đau nhói. Lần đầu tiên, tôi thấy anh như thế, lần đầu tiên tôi thấy sự cay nghiệt đến tàn nhẫn trong người đàn ông mà tôi yêu thương suốt gần chục năm qua.

Dẫu biết rằng, đó chỉ là một lời nói trong lúc say, nhưng cho đến hôm nay, khi kể ra những tâm sự này, tôi vẫn chưa hết đau, chưa hết ám ảnh về ánh mắt, lời nói của anh lúc đó. Anh trở về cuộc sống bình thường, nhưng sao, tôi thấy chồng mình xa lạ quá. Tôi phải làm sao đây, tôi thật bất hạnh. 

Lâu rồi không được nghe chồng nói lời yêu

Anh thắc mắc vì sao mỗi khi anh nói chuyện điện thoại thì em lại nghiêng tai lắng nghe. Em chỉ cười mà không trả lời. Lần sau, em vẫn thế...

Chẳng phải em nghi ngờ anh hoặc tò mò, hóng chuyện. Nếu em không nói thì sẽ chẳng bao giờ anh biết được em thèm được làm người ở phía bên kia đầu dây biết mấy. Em chẳng biết người ấy bao nhiêu tuổi, già hay trẻ, đẹp hay xấu, có chồng hay chưa... nhưng giờ khi nói chuyện với họ, anh rất dịu dàng. Nụ cười cũng túc trực trên môi anh, những câu nói đùa thật dễ thương, thật cởi mở. Em thấy anh cứ như một người khác chứ không phải là người chồng lúc nào cũng nói năng cụt ngủn với vợ con. Chính vì vậy mà em cứ thích nghe, thích nhìn mỗi khi anh nói chuyện điện thoại với ai đó.

Không phải một lần mà trăm ngàn lần em ước ao mình được làm người ở phía bên kia chiếc điện thoại. Em thích được nghe chồng mình nói "em ngủ ngon nhé", "đi đường cẩn thận nghe chưa", "nhớ mang áo mưa, hình như trời sắp mưa rồi đấy", "chừng nào xong việc, anh sẽ gọi cho em...".

Lâu rồi không được nghe chồng nói lời yêu - 1

Chúng mình còn phải sống với nhau rất nhiều ngày tháng nữa, em muốn chúng ta cùng chung tay vun đắp cho tổ ấm của mình. (Ảnh minh họa)

Ôi, những lời nói ngọt ngào của chồng em nhưng sao chỉ dành cho người khác? Em cũng cần được chúc ngủ ngon, cần được dặn dò chuyện đi đứng để thấy mình được quan tâm; cần được cảm ơn, xin lỗi để thấy mình được trân trọng...

Thế nhưng, chẳng có gì cả. Những câu nói tốt đẹp nhất có lẽ anh đã dành cho người ngoài nên về nhà với em, anh chỉ có những lời cộc cằn, không đầu không cuối. Có lẽ anh sẽ bảo đã là vợ chồng thì cần gì phải khách sáo; phải lựa lời, phải này nọ... Nhưng em cần như thế và thèm được như thế.

Chúng mình còn phải sống với nhau rất nhiều ngày tháng nữa, em muốn chúng ta cùng chung tay vun đắp cho tổ ấm của mình. Một câu nói yêu thương, một nụ cười ấm áp, một tiếng cảm ơn... chính là những viên gạch để xây ngôi nhà hạnh phúc của chúng mình ngày càng bền chặt... 

Giật mình về chuyện mại dâm ở Brazil

CĐV đi xem World Cup sẽ có dịp trải nghiệm "cảm giác lạ" từ câu chuyện 1 triệu gái mại dâm hợp pháp tại đây.

Brazil là một đất nước đầy đam mê và có những câu chuyện hấp dẫn với du khách, nhất là mùa World Cup. Và trong những ngày tháng 6 sôi động này, CĐV đi xem World Cup sẽ có dịp trải nghiệm "cảm giác lạ" từ câu chuyện 1 triệu gái mại dâm hợp pháp tại đây.

Theo tờ Independent (Anh), ở World Cup 1950, tuyển Anh hứng chịu thất bại cay đắng tại Belo Horizonte. 64 năm sau, trong bối cảnh người Anh rơi vào một bảng đấu khó và nhiều hoài nghi, trận cuối cùng của họ ở vòng bảng cũng diễn ra tại Belo Horizonte, Brazil.

Với một đội tuyển thường lắm vấn đề trong mỗi kỳ đại hội lớn như Tam sư, Horizonte là một nỗi ám ảnh về hậu trường. Dàn WAGs ầm ĩ của các ngôi sao Anh trước đây bị xem là phiền nhiễu, thì giờ lại đóng vai trò lớn trong việc giữ vững "hậu phương". Đơn giản, có bồ và vợ theo chân, các ngôi sao Anh sẽ bị kiềm hãm sức ăn chơi, dặc biệt tại Belo Horizonte - thiên đường thâu đêm và nổi tiếng về hoạt động tình dục ở Brazil.

Thoáng như... Brazil

Chỉ vỏn vẹn 1 tháng với tối đa 7 trận cho giải đấu mơ ước của mọi cầu thủ, nên World Cup là lúc người ta phải tập trung tuyệt đối. Rất nhiều lệnh cấm sex 100% đã được Mexico, Chile đưa ra, và hàng loạt các rào cản cho việc "tốn sức" trước lúc thi đấu. Điều này gặp một trở ngại lớn tại Brazil.

Có một thông tin hài hước là, trong lúc các đội thi nhau hạn chế hay cấm đoán, người Brazil - chủ nhà, thì cho phép thoải mái sinh hoạt tình dục, chỉ cần "không áp dụng các tư thế khó". Ronaldo "béo" trong những ngày đỉnh cao cũng thừa nhận anh và người vợ đầu tiên - cô Milene Domingues, thường quan hệ trước trận và đó là "chiêu" khiến anh có cảm giác sảng khoái khi vào sân. Năm 2011, hậu vệ Oliveira da Silva cũng được cho là gục chết trên sân vì quan hệ tình dục quá nhiều với cô bồ "nhu cầu cao" Mariana Bridi.

Nói thế để thấy các cầu thủ Brazil, hay vốn dĩ những anh chàng khỏe mạnh tại Brazil, luôn rất thoáng đãng trong chuyện tình dục, nếu không muốn nói phụ nữ luôn là cảm hứng với nhiều người.

Chuyện ấy âu cũng xuất phát từ việc Brazil là một đất nước xem "tình dục là chuyện nhỏ". Họ công nhận tình dục là một nghề từ năm 2000 đến nay. Việc hợp thức hóa ngành công nghiệp xác thịt này dẫn đến Brazil là nước có tới 1 triệu phụ nữ làm gái mại dâm, trong tổng số xấp xỉ 200 triệu dân. Trong đó Belo Horizonte là "thủ đô tình dục" với 23 nhà thổ trong số 5 triệu dân. Khái niệm "nhà thổ" dĩ nhiên kinh khủng hơn nhiều so với việc những cô gái "độc lập tác chiến" qua mạng hoặc điện thoại - vốn rất khó thống kê.

Giật mình về chuyện mại dâm ở Brazil - 1

1 triệu gái mại dâm hợp pháp ở Brazil sẵn sàng phục vụ khách du lịch mùa World Cup

Lao vào "thiên đường ăn chơi"

Brazil quá nhiều đam mê và là thiên đường ăn chơi, nên chắc chắn các HLV và BLĐ càng thêm phần khó trong việc quản lý cầu thủ. Và trong số khoảng 5.000 CĐV Anh có vé đi xem World Cup, cũng sẽ gặp vấn đề khi đi chơi tại Brazil cũng như Belo Horizonte.

Khi cho phép hoạt động mại dâm tại Brazil, chính phủ nước này trong quyết định hợp pháp hóa, cũng yêu cầu trang bị các dụng cụ kiểm tra, quét kim loại... dành cho khách đi chơi đề phòng các trường hợp mâu thuẫn, cướp bóc dành cho người hành nghề mại dâm. Tuy nhiên trong một xã hội tương đối phức tạp và thoáng như vậy, chuyện chết chóc vẫn thường xuyên xảy ra.

Phóng viên của Independent trong bài bào ghi nhận tình hình này cũng phản ánh thực tế rằng các nhà thổ, hay còn gọi là "la zonas" tại Belo Horizonte rất bẩn thỉu với đèn mờ, các tấm hình khiêu dâm và một vài khuyến cáo về sức khỏe sơ sài cho cả khách và nhân viên. Đó là cảnh tượng khác xa với việc hành nghề tại Thái Lan, nơi phục vụ khách ở các khách sạn 5 sao ở Pattaya. Và chính vì vậy, mức sống của người hành nghề mại dâm tính trung bình rất thấp.

Cũng theo ghi nhận của tờ Independent, trợ cấp dành cho người hoạt động mại dâm chỉ là khoản tiền 2,6 bảng dành cho việc nhận bao cao su miễn phí trong 1 ngày để tiếp khách. Trong khi, mỗi cô phải đóng tới 3,7 bảng cho một "nơi làm việc"/ngày.

Bệnh tật, thiếu hụt tình cảm, tiêu cực cảm xúc và cả nỗi lo bị giết hại, song 1 triệu người ở Brazil hay Belo Horizonte vẫn phải sống bằng "ngành công nghiệp xác thịt". Dẫu sao, dự kiến sẽ có tới 3,7 triệu người đến Brazil kỳ này theo chân World Cup và 200.000 người trong số đó ở Belo Horizonte. Khi không còn đường lùi, đó có thể coi là một vụ "bội thu" với nhiều phụ nữ ở đây.

Những con số về ngành mại dâm tại Brazil

1: Có 1 triệu gái mại dâm đang hành nghề hợp pháp tại Brazil. Cứ mỗi cô gái đủ 18 tuổi, họ sẽ tự do làm việc ấy.

3,7 bảng: Đó là số tiền gái mại dâm tại nhà thổ ở Belo Horizonte phải đóng mỗi ngày để có chỗ phục vụ khách.

23: Số lượng nhà thổ tại Belo Horizonte hiện tại

200.000: Số lượng gái bán dâm tính riêng ở Belo Horizonte

12.000: Tổng số bar tại Brazil, một trung tâm quán bar của thế giới

13: Có 13 triệu người sống dưới mức trung bình tại Brazil

42.785: Số người bị giết hại tại Brazil năm 2013

Các nhà thổ tại Belo Horizonte được gọi là "la zonas"

100% gái bán dâm tại Brazil đang phải nhận "chỉ thị" học tiếng Anh chuẩn bị cho World Cup, thời điểm đón khoảng 3,7 triệu CĐV/khách du lịch đến Brazil.

Vợ chạy theo gã đàn ông ăn bám, vô tích sự

Vợ tôi như mắt mù điếc tai, lú lẫn vì một gã thua kém chồng về mọi mặt, một kẻ ăn bám, vô tích sự, chỉ biết làm thơ con cóc.

Nếu là người khác, tôi đã ly hôn ngay lập tức người vợ phản bội mình mà không chịu quay đầu hối cải. Cả gia đình lẫn bạn bè tôi, thậm chí cả bạn bè vợ tôi, đều khuyên tôi như vậy.

Nhưng tôi vẫn muốn cho vợ một cơ hội, bởi thứ nhất là tôi vẫn còn rất yêu vợ, thứ hai là chúng tôi đã cùng nhau trải qua những tháng ngày đen tối nhất, tôi mang ơn cô ấy rất nhiều. Chính cô ấy đã bất chấp mọi chông gai, vững lòng ở bên tôi trong những lúc tôi bị đời dìm xuống đáy.

Sau nhiều năm một lòng một dạ với nhau, có với nhau 2 mặt con, vợ tôi bỗng nhiên trở chứng, phải lòng một gã đàn ông tự xưng là nhà thơ nhưng chưa có bài nào được đăng báo. Gã này vô công rỗi nghề, hơn 40 tuổi đầu vẫn ăn bám cha mẹ, chỉ lông bông đàn đúm bạn bè và chém gió, làm thơ con cóc.

Chẳng hiểu gã cho ăn bùa ngải gì mà vợ tôi mê như điếu đổ, một mực cho gã là nhân tài bị đời vùi dập, ra sức bù đắp cho gã cả tiền bạc lẫn tình yêu. Khi chuyện bị phát hiện, vợ tôi công khai luôn, tuyên bố nếu tôi ly hôn thì cô ấy vẫn chấp nhận.

Vợ chạy theo gã đàn ông ăn bám, vô tích sự - 1

Tôi vẫn còn ở đây dang rộng vòng tay đón cô ấy (Ảnh minh họa)

Trước đây vợ tôi bất chấp tất cả để yêu và lấy tôi, bảo vệ tôi như thế nào thì bây giờ cô ấy cũng ngang bướng chạy theo mối tình tội lỗi kia như thế. Không chỉ mỗi tôi bị cắm sừng là nhìn nhận không tốt gã "nhà thơ con cóc" kia. Tất cả mọi người biết gã đều đánh giá về gã còn tệ hơn cả tôi nữa. Chỉ riêng vợ tôi là mù quáng, vì kẻ đó mà không tiếc cái gia đình đã dày công vun đắp hơn 10 năm.

Thực ra, nếu đó là một tình yêu đích thực, nếu gã đàn ông kia xứng đáng, sẽ đem lại hạnh phúc cho vợ tôi thì tôi đã không ngần ngại ly hôn để giải phóng cho cô ấy.

Nhưng tôi biết chắc đây chỉ là một sai lầm và sớm hay muộn cô ấy cũng nhận ra. Tôi muốn rằng với những gì chúng tôi từng trải qua với nhau, khi vợ nhận ra mình sai và quay lại, thì tôi vẫn còn ở đây dang rộng vòng tay đón cô ấy. Vì ý nghĩ này mà hết thảy mọi người xung quanh mắng tôi là đồ hèn, lụy tình, ngu xuẩn...

Không biết tôi còn bao nhiêu bản lĩnh để kiên trì với quyết định của mình. Chỉ sợ rằng khi vợ hối hận quay đầu thì đã muộn, tôi đã kiệt sức và buông tay...