Thứ Hai, 26 tháng 5, 2014

Con dùng xẻng giết mẹ dã man, giấu xác sau vườn

Vụ án xảy ra tại ấp Ông Cai, xã Tân Trung (thị xã Gò Công, tỉnh Tiền Giang) vào một ngày cuối tháng 8/2012.


Vụ mất tích bất thường

Nạn nhân trong vụ án là bà Nguyễn Thị Ngọc Châu (SN 1942). Cả đời góp tiền làm mướn, ông bà mới đủ tiền mua hai công ruộng và một mảnh vườn nhỏ. Hai đứa con gái đều đã yên bề gia thất, riêng đứa con trai út tên Nguyễn Thế Triều, được cha mẹ đặt nhiều kỳ vọng thì lại ngỗ ngược, chỉ học đến lớp 7 thì bỏ học, đua đòi tụ tập bạn bè xấu, suốt ngày lêu lổng ăn chơi. Cặp vợ chồng tuổi đã cao nhưng vẫn phải đi làm thuê mướn, có đồng nào lại bị đứa con trai hư hỏng nướng hết vào những thói hư tật xấu.

Năm 2008, ông lâm bệnh nặng rồi qua đời. Mọi gánh nặng trong gia đình đều trút lên đôi vai gầy guộc của bà. Đã không thương mẹ, Triều còn sinh thêm tật trộm vặt. Nhiều lần hàng xóm bắt quả tang Triều trộm cắp, nhưng thương bà Châu, vả lại những món đồ bị mất cũng không đắt tiền nên mọi người cũng tặc lưỡi cho qua. Từng có những lần bị mẹ la mắng, đứa con bất hiếu còn "vặc" lạ: " Việc tui làm tui chịu, bà đừng có xen vào".

Từ giữa năm 2012, vì tuổi cao sức yếu, bà Châu không còn làm được những công việc nặng nhọc, thu nhập ít dần. Cuộc sống của hai mẹ con chủ yếu nhờ vào "viện trợ" của hai cô con gái. Tuy nhiên, các chị chu cấp cho mẹ bao nhiêu cũng đều bị Triều lấy đi uống rượu và bài bạc hết sạch.

Từ cuối tháng 8/2012, chòm xóm không thấy bà Châu xuất hiện. Bình thường, ngày nào bà cũng dậy sớm đi chợ và trò chuyện với mọi người. Bà cũng ít khi đi đâu xa nhà lâu ngày, cùng lắm chỉ những lúc hai con gái sinh con, bà mới lên Sài Gòn chăm sóc, tuy nhiên trước khi đi bao giờ cũng qua chào hỏi bà con. Thấy sự bất thường, vài người hỏi thăm thì con trai bà trả lời qua quýt rằng mẹ đi Sài Gòn chơi. Một tuần, rồi hai tuần trôi qua, chòm xóm tiếp tục dò hỏi thì Triều tỏ vẻ bực mình: "Bả đi vài hôm nữa rồi về, có gì mà cứ hỏi han tối ngày vậy". Thấy thái độ có vẻ kỳ lạ của đứa con, những người hàng xóm bắt đầu sinh nghi, trình báo đến công an xã.

Công an tìm đến xác minh, Triều vẫn khẳng định mẹ mình đi TP.HCM chơi. Khi được yêu cầu liên lạc với mẹ thì Triều nại ra lý do mẹ bỏ quên điện thoại ở nhà, thêm yếu tố "điện thoại đó đã bị hư". Thấy có sự uẩn khúc trong tường trình, cảnh sát yêu cầu Triều cung cấp địa chỉ và số điện thoại của hai người chị. Lúc này, Triều lại nại ra lý do mâu thuẫn với hai chị đã lâu, không có số điện thoại, không nhớ địa chỉ.

Bà lão mất tích hay không? Sự việc được chuyển lên Công an TX.Gò Công để xác minh làm rõ. Công việc điều tra bắt đầu từ căn nhà của Triều. Theo hàng xóm, người mất tích là người gọn gàng, ngược lại đứa con lại có lối sống rất cẩu thả. Vậy mà tại ngôi nhà vắng mẹ nửa tháng, đồ đạc vẫn được sắp xếp ngăn nắp bất thường. Nghi ngờ nảy sinh từ quan sát này: Nếu bình thường, khi mẹ vắng nhà lâu ngày, một người bê tha như Triều có thể giữ cho căn nhà sạch sẽ, chỉn chu đến thế hay không.

Nghi vấn thứ hai nảy ra khi cảnh sát tìm thấy chiếc điện thoại của bà Châu đã bị hết pin. Vì sao trước đó Triều khai điện thoại hư, nay sau khi cắm sạc, chiếc điện thoại vẫn sử dụng được bình thường? Từ danh bạ điện thoại có lưu các số điện thoại của hai người con gái, cảnh sát gọi thì được biết từ hơn hai tuần nay mẹ mình không lên chơi, cũng không liên lạc với họ. Cho Triều biết chuyện này, Triều tỏ vẻ lo lắng, "không hiểu mẹ tui đi trên đường có gặp bất trắc gì không?".

Xác người mất tích bị chôn trong vườn nhà

Thái độ giả tạo của Triều không thể qua được con mắt của các điều tra viên. Nhận thấy có nhiều điểm mâu thuẫn trong lời khai, lực lượng chức năng quyết định phối hợp với bà con chòm xóm chia nhau đi tìm người mất tích. Những chỗ bà lão hay lui tới, gia đình họ hàng, đều không có tung tích. Thậm chí, nhiều người còn đặt giả thiết bà Châu do tuổi cao sức yếu, trên đường đi có thể bị ngã xuống sông.

Giữa lúc việc tìm kiếm tưởng chừng như vô vọng, ngày 11/9/2012, một người dân vô tình đi bắt ếch trong vườn nhà bà Châu bỗng phát hiện một vùng đất có dấu hiệu bị xới lên. Khi cảnh sát có mặt tại hiện trường, mới chỉ tiến hành đào vài lớp đất đã hiện ra một thi thể đang trong quá trình phân hủy mạnh. Bà con chòm xóm nhanh chóng xác nhận ra đó chính là bà Châu. Nhận định đã có vụ giết người giấu xác, Công an tỉnh Tiền Giang lập tức vào cuộc để điều tra.

Hiện trường là vườn nhà nạn nhân, hoang vắng, ít người qua lại. Sau khi chôn xác nạn nhân, hung thủ đã trồng lên đó một cây xoài. Kiểm tra các khu vực xung quanh và nhà của nạn nhân, phát hiện trong bếp một chiếc xẻng vẫn còn dấu vết dính đất và cỏ phù hợp với đất và cỏ của nơi chôn xác nạn nhân. Như vậy, sau khi gây án, hung thủ đã dùng xẻng này xúc đất, chôn xác nạn nhân. Khám nghiệm tử thi, nạn nhân vẫn mặc bộ quần áo cũ thường ngày; trên đầu, mặt và cơ thể có nhiều vết thương do vật sắc nhọn gây ra. Nạn nhân tử vong do mất máu cấp bởi hai vết thương chí mạng sau ót và thấu ngực, hung khí có thể là dao.

Hiện trường chính xảy ra vụ án không phải là nơi chôn xác, mà hung thủ đã gây án ở chỗ khác rồi mới chôn xác phi tang. Mở rộng phạm vi khám nghiệm hiện trường, trong nhà nạn nhân, các vật dụng đều được dọn dẹp rất sạch sẽ. Tuy nhiên kiểm tra kỹ ở nền nhà và trong góc bàn, thấy một số dấu vết màu đỏ nghi vấn là máu. Như vậy hung thủ phải là người thân cận nên mới có điều kiện sát hại nạn nhân mà không một hàng xóm nào phát hiện. Điều lạ là hung thủ đã sử dụng cái xẻng trong nhà để đào đất. Như vậy hung thủ phải rất am tường nơi đặt những vật dụng.

Tội ác không thể tha thứ

Bà Châu thường ngày không có tài sản gì nên khả năng bị sát hại cướp tài sản không thể xảy ra. Bà được đánh giá hiền lành, tốt bụng nên cũng không thể bị giết chết vì tư thù cá nhân. Vậy nghi can số một chính là con trai của nạn nhân. Thường ngày giữa đối tượng bất hảo này và mẹ thường xuyên xảy ra cãi vã.

Ngay lúc thi thể của mẹ được phát hiện, không ai thấy bóng dáng của Triều đâu. Theo lẽ thường, đứa con phải có mặt tại nơi phát hiện xác mẹ và sẽ đau đớn, hoặc căm phẫn tột độ trước cảnh tượng đó, vì sao Triều lại hành xử bất thường? Không đầy 24h sau, cảnh sát tìm thấy Triều đang ẩn náu tại một căn nhà bỏ hoang. Được giải về cơ quan điều tra, hỏi vì sao lại trốn, Triều cãi rằng do say rượu nên ngủ quên trong nhà hoang, không biết việc mẹ mình bị sát hại và chôn xác. Tuy nhiên không thể giải thích được việc tại sao lại che giấu sự mất tích của mẹ mình, Triều đành thú nhận tội ác.

Triều khai do không có việc làm, thường xuyên nhậu nhẹt và bài bạc phải xin tiền của mẹ nên hay bị mắng. Chiều ngày 28/8/2012, sau khi đi uống rượu về, gã xin tiền thì bị mẹ mắng là suốt ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng, không lo giúp mẹ việc gì. Hơi men bốc lên khiến phần người trong hắn bị lấn át, nghịch tử xuống bếp xách dao vung tới tấp. Sau khi gây ra tội ác "trời tru đất diệt", chờ đến tối, Triều vác xẻng ra vườn đào một cái hố chôn thi thể, trồng lên một cây xoài rồi vào nhà dọn dẹp hiện trường gây án, lau sạch vết máu, rửa sạch con dao gây án, tắm rửa và đi ngủ.

Kẻ sát nhân đã lĩnh bản án tử hình trong phiên xử giữa năm 2013. Triều kháng cáo, nhưng tòa phúc thẩm cũng cùng nhận định phải tuyên án tử với đối tượng phạm tội ác tày trời, mất nhân tính, bất chấp đạo lý như vậy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét