Hiển thị các bài đăng có nhãn Coffee cuối tuần. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Coffee cuối tuần. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 24 tháng 6, 2013

Vì sao nàng lọ lem lọt vào mắt xanh của hoàng tử?

Bài học yêu chính bản thân của mình của cô bé lọ lem.

Giờ học văn bắt đầu. Hôm nay thầy giảng bài Chuyện Cô bé Lọ Lem.
Trước tiên thầy gọi một học sinh lên kể chuyện Cô bé Lọ lem. Em học sinh kể xong, thầy cảm ơn rồi bắt đầu hỏi.

- Thầy: Các em thích và không thích nhân vật nào trong câu chuyện vừa rồi?

- Học sinh (HS): Em thích Cô bé Lọ Lem Cinderella ạ, và cả Hoàng tử nữa nhưng không thích bà mẹ kế và chị con riêng bà ấy. Cinderella tốt bụng, đáng yêu, lại xinh đẹp. Bà mẹ kế và cô chị kia đối xử tồi với Cinderella.

- Thầy: Nếu vào đúng 12 giờ đêm mà Cinderella chưa kịp nhảy lên cỗ xe quả bí thì sẽ xảy ra chuyện gì?
- HS: Thì Cinderella sẽ trở lại có hình dạng lọ lem bẩn thỉu như ban đầu, lại mặc bộ quần áo cũ rách rưới tồi tàn. Eo ôi, trông kinh lắm.

- Thầy: Bởi vậy, các em nhất thiết phải là những người đúng giờ, nếu không thì sẽ tự gây rắc rối cho mình. Ngoài ra, các em tự nhìn lại mình mà xem, em nào cũng mặc quần áo đẹp cả. Hãy nhớ rằng chớ bao giờ ăn mặc luộm thuộm mà xuất hiện trước mặt người khác. Các em gái nghe đây: các em lại càng phải chú ý chuyện này hơn. Sau này khi lớn lên, mỗi lần hẹn gặp bạn trai mà em lại mặc luộm thuộm thì người ta có thể ngất lịm đấy.
(Thầy làm bộ ngất lịm, cả lớp cười ồ). Bây giờ thầy hỏi một câu khác. Nếu em là bà mẹ kế kia thì em có tìm cách ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử hay không? Các em phải trả lời hoàn toàn thật lòng đấy.
- HS: (im lặng, lát sau có em giơ tay xin nói) Nếu là bà mẹ kế ấy, em cũng sẽ ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội.

- Thầy: Vì sao thế?
- HS: Vì... vì em yêu con gái mình hơn, em muốn con mình trở thành hoàng hậu.

- Thầy: Đúng. Vì thế chúng ta thường cho rằng các bà mẹ kế dường như đều chẳng phải là người tốt. Thật ra họ chỉ không tốt với người khác thôi, chứ lại rất tốt với con mình. Các em hiểu chưa? Họ không phải là người xấu đâu, chỉ có điều họ chưa thể yêu con người khác như con mình mà thôi.
Bây giờ thầy hỏi một câu khác: "Bà mẹ kế không cho Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử, thậm chí khóa cửa nhốt cô bé trong nhà. Thế tại sao Cinderella vẫn có thể đi được và lại trở thành cô gái xinh đẹp nhất trong vũ hội?"
- HS: Vì có cô tiên giúp ạ. Cô cho Cinderella mặc quần áo đẹp, lại còn biến quả bí thành cỗ xe ngựa, biến chó và chuột thành người hầu của Cinderella.

- Thầy: Đúng, các em nói rất đúng. Các em thử nghĩ xem, nếu không có cô tiên đến giúp thì Cinderella không thể đi dự vũ hội được, phải không?
- HS: Đúng ạ.

Yêu lấy bản thân mình và giành được điều mình muốn.

- Thầy: Nếu chó và chuột không giúp thì cuối cùng Cinderella có thể về nhà được không?
- HS: Không ạ.

- Thầy: Chỉ có cô tiên giúp thôi thì chưa đủ. Cho nên các em cần chú ý: Dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, chúng ta đều cần có sự giúp đỡ của bạn bè. Bạn của ta không nhất định là tiên là bụt, nhưng ta vẫn cần đến họ. Thầy mong các em có càng nhiều bạn càng tốt. Bây giờ, đề nghị các em thử nghĩ xem, nếu vì mẹ kế không muốn cho mình đi dự vũ hội mà Cinderella bỏ qua cơ hội ấy thì cô bé có thể trở thành vợ của hoàng tử được không?
- HS: Không ạ! Nếu bỏ qua cơ hội ấy thì Cinderella sẽ không gặp hoàng tử, không được hoàng tử biết và yêu.

- Thầy: Đúng quá rồi! Nếu Cinderella không muốn đi dự vũ hội thì cho dù bà mẹ kế không ngăn cản đi nữa, thậm chí bà ấy còn ủng hộ Cinderella đi nữa, rốt cuộc cô bé cũng chẳng được lợi gì cả. Thế ai đã quyết định Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử?
- HS: Chính là Cinderella ạ.

- Thầy: Cho nên các em ạ, dù Cinderella không còn mẹ đẻ để được yêu thương, dù bà mẹ kế không yêu cô bé, những điều ấy cũng chẳng thể làm cho Cinderella biết tự thương yêu chính mình. Chính vì biết tự yêu lấy mình nên cô bé mới có thể tự đi tìm cái mình muốn giành được. Giả thử có em nào cảm thấy mình chẳng được ai yêu thương cả, hoặc lại có bà mẹ kế không yêu con chồng như trường hợp của Cinderella, thì các em sẽ làm thế nào?
- HS: Phải biết yêu chính mình ạ.

- Thầy: Đúng lắm! Chẳng ai có thể ngăn cản các em yêu chính bản thân mình. Nếu cảm thấy người khác không yêu mình thì em càng phải tự yêu mình gấp bội. Nếu người khác không tạo cơ hội cho em thì em cần tự tạo ra thật nhiều cơ hội. Nếu biết thực sự yêu bản thân thì các em sẽ tự tìm được cho mình mọi thứ em muốn có. Ngoài Cinderella ra, chẳng ai có thể ngăn trở cô bé đi dự vũ hội của hoàng tử, chẳng ai có thể ngăn cản cô bé trở thành hoàng hậu, đúng không?
- HS: Đúng ạ, đúng ạ!

- Thầy: Bây giờ đến vấn đề cuối cùng. Câu chuyện này có chỗ nào chưa hợp lý không?
HS: (im lặng một lát) Sau 12 giờ đêm, mọi thứ đều trở lại nguyên dạng như cũ, thế nhưng đôi giày thủy tinh của Cinderella lại không trở về chỗ cũ.

- Thầy: Trời ơi! Các em thật giỏi quá! Các em thấy chưa, ngay cả nhà văn vĩ đại (nhà văn Pháp Charles Perrault, tác giả truyện Cô Bé Lọ Lem - chú thích của người dịch) mà cũng có lúc sai sót đấy chứ. Cho nên sai chẳng có gì đáng sợ cả. Thầy có thể cam đoan là nếu sau này có ai trong số các em muốn trở thành nhà văn thì nhất định em đó sẽ có tác phẩm hay hơn tác giả của câu chuyện Cô bé Lọ lem! Các em có tin như thế không?

Tất cả học sinh hồ hởi vỗ tay reo hò.?
Nguồn: FB


http://www.color4love.com/A585/Vi-sao-nang-lo-lem-lot-vao-mat-xanh-cua-hoang-tu.htm

Thứ Năm, 6 tháng 6, 2013

Cho tôi hát 'Người cha yêu dấu' bằng tiếng Việt

Câu chuyện của một cô bé thiểu năng chơi đàn piano.
Anh hẹn chị ra quán cà phê trước nhà ga chính của thành phố Bremen. Câu đầu tiên khi gặp anh, chị nói trong sự cáu gắt, ông lại bán xe rồi hay sao mà lại đi tàu lên đây.

Anh cúi đầu trả lời lí nhí trong sự hổ thẹn, ừ, bán rồi, vì cũng không có nhu cầu lắm. Chị sầm mặt xuống, ông lúc nào cũng vậy, suốt đời không thể ngóc đầu lên được, hẹn tôi ra đây có chuyện gì vậy?

***
Khó khăn lắm anh mới có thể nói với chị điều anh muốn nhờ cậy. Chị cũng khó khăn lắm mới có thể trả lời từ chối anh, nhưng mà gia đình tôi đang yên lành, nếu đưa con bé về e rằng sẽ chẳng còn được bình yên.

Anh năn nỉ, nhưng thật sự là anh rất bối rối, con bé đã đến tuổi dậy thì, anh là đàn ông, không thể gần gũi và dạy dỗ chu đáo cho nó được, anh chưa bao giờ cầu xin em điều gì, chỉ lần này thôi, chỉ nửa năm hay vài ba tháng cũng được, em là phụ nữ, em gần nó, em hướng dẫn và khuyên bảo nó trong một thời gian, để nó tập làm quen với cuộc sống của một thiếu nữ, sau đó anh lại đón nó về.

Chị thở dài, ông lúc nào cũng mang xui xẻo đến cho tôi, thôi được rồi, ông về đi, để tôi về bàn lại với chồng tôi đã, có gì tôi sẽ gọi điện thông báo cho ông sau. Anh nhìn chị với ánh mắt đầy hàm ơn. Anh đứng dậy, đầu cúi xuống như có lỗi tiễn chị ra xe rồi thở dài, lùi lũi bước vào nhà ga đáp tàu trở lại Hamburg.

Anh và chị trước kia là vợ chồng. Họ yêu nhau từ hồi còn học phổ thông. Anh đi lao động xuất khẩu ở Đông Đức. Chị theo học Đại học Sư phạm Hà Nội 1. Ngày bức tường Berlin sụp đổ, anh chạy sang phía Tây xin tị nạn. Chị tốt nghiệp Đại học và về làm giáo viên cấp 3 huyện Thái Thụy, Thái Bình. Họ vẫn liên lạc và chờ đợi nhau.

Khi đã có giấy tờ cư trú hợp lệ, anh về làm đám cưới với chị, rồi làm thủ tục đón chị sang Đức.

Vừa sang Đức, thấy bạn bè anh ai cũng thành đạt. Đa số ai cũng có nhà hàng, hay cửa tiệm buôn bán. Chỉ có anh là vẫn còn đi làm phụ bếp thuê cho người ta. Chị trách anh vô dụng. Anh không nói gì, chỉ hơi buồn vì chị không hiểu, để có đủ tiền bạc và điều kiện lo thủ tục cho chị sang được đây, anh đã vất vả tiết kiệm mấy năm trời mới được. Nên không dám mạo hiểm ra làm ăn

"Đồ cù lần, đồ đàn ông vô dụng...", đó là câu nói của miệng chị dành cho anh, sau khi anh và chị có bé Hương.

Bé Hương sinh thiếu tháng, phải nuôi lồng kính đến hơn nữa năm mới được về nhà.

Khi bác sĩ thông báo cho vợ chồng anh biết bé Hương bị thiểu năng bẩm sinh. Giông tố bắt đầu thực sự nổi lên từ đó. Chị trách anh, đến một đứa con cũng không làm cho ra hồn, thì hỏi làm được gì chứ. Anh ngậm đắng nuốt cay nhận lỗi về mình và dồn hết tình thương cho đứa con gái xấu số.

Bé Hương được 3 tuổi, chị muốn ly dị với anh. Chị nói, ông buông tha cho tôi, sống với ông đời tôi coi như tàn. Anh đồng ý, vì anh biết chị nói đúng. Anh là người chậm chạp, không có chủ kiến và không có chí tiến thân, sống an phận thủ thường. Nếu cứ rằng buộc sẽ làm khổ chị.

Ảnh minh họa.

Bé Hương 3 tuổi mà chưa biết nói. Chị cũng rất thương con, nhưng vì bận bịu làm ăn nên việc chăm sóc con bé hầu hết là do anh làm. Vì vậy mà con bé quấn quít bố hơn mẹ.
Biết vậy nên chị cũng rất yên tâm và nhẹ nhõm nhường quyền nuôi dưỡng con bé cho anh khi làm thủ tục ly hôn.

Ly dị được gần 1 năm thì chị tái giá. Chị sinh thêm một đứa con trai với người chồng mới.
Thành phố Bremen là thành phố nhỏ. Người Việt ở đó hầu như đều biết nhau. Chị cảm thấy khó chịu khi thỉnh thoảng bắt gặp cha con anh đi mua sắm trên phố. Chị gặp anh và nói với anh điều đó. Anh biết ý chị nên chuyển về Hamburg sinh sống.

Chị không phải là người vô tâm, nên thỉnh thoảng vẫn gửi tiền nuôi dưỡng con cho anh. Trong những dịp năm mới hay noel, chị cũng có quà riêng cho con bé, nhiều năm, nếu có thời gian, chị còn đến trực tiếp tặng quà cho con bé trước ngày lễ giáng sinh nữa.

Thấm thoát đó mà giờ đây con bé đã sắp trở thành một thiếu nữ. Tuy chị không biết cụ thể thế nào. Nhưng chị biết dù con bé lớn lên trong tật nguyền hẩm hiu, nhưng anh rất thương nó. Chị cũng biết con bé gặp vấn đề trong giao tiếp, phải đi học trường khuyết tật. Nhưng con bé rất ngoan. Anh cũng không phải vất vả vì nó nhiều. Nó bị bệnh thiểu năng, trí tuệ hạn chế, phát âm khó khăn. Tuy vậy nó vẫn biết tự chăm sóc mình trong sinh hoạt cá nhân. Thậm chí nó còn biết giúp anh một số công việc lặt vặt trong nhà.

Chồng chị đã đồng ý cho chị đón con bé về tạm sống với chị vài tháng, với điều kiện trong thời gian con bé về sống chung với vợ chồng chị, anh không được ghé thăm. Chị cũng muốn thế, vì chị cảm thấy hổ thẹn khi phải tiếp xúc với vẻ mặt đần đần dài dại của anh.

Vợ chồng chị đã mua nhà. Nhà rộng, nên con bé được ở riêng một phòng. Chị đã xin cho con bé theo học tạm thời ở một trường khuyết tật ở gần nhà. Con bé tự đi đến trường và tự về được.
Đi học về, nó cứ thui thủi một mình trong phòng. Đứa em trai cùng mẹ của nó, mẹ nó, và bố dượng nó rất ít khi quan tâm đến nó. Niềm vui duy nhất của nó là chờ điện thoại của bố. Nó phát âm không chuẩn và nói rất khó khăn, nên hầu như nó chỉ nghe bố nói chuyện. Bố dặn dò nó rất nhiều và thỉnh thoảng còn hát cho nó nghe.

Em trai nó học thêm Piano, nên nhà mẹ nó có cái đàn Piano rất đẹp để ở phòng khách. Có lần nó sờ và bấm bấm vài nốt. Mẹ mắng nó không được phá đàn của em. Nên từ đó nó không dám đụng đến nữa. Có hôm anh gọi điện thoại cho nó, nó nghèn nghẹn nói lỏm bỏm... đàn..đàn...klavia....con muốn... Anh thở dài và hát cho nó nghe.

Tháng đầu, hầu như ngày nào anh cũng gọi điện thoại cho nó. Rồi thưa dần, thưa dần. Cho đến một ngày anh không gọi cho nó nữa. Sau một tuần đăng đẳng không nghe anh gọi điện thoại. Con bé bỏ ăn và nằm bẹp ở nhà không đi học. Chị không biết gì cứ mắng nó dở chứng.

Một đêm, chị bỗng bật choàng dậy khi nghe tiếng đàn Piano vang lên. Chị chạy ra phòng khách, thấy con bé đang ngồi đánh đàn say sưa. Nó vừa đánh vừa hát thì thầm trong miệng. Chị cứ há hốc mồm ra kinh ngạc. Chị không thể tưởng tượng nổi là con bé chơi Piano điêu luyện như vậy. Chị chợt nhớ ra, đã có lần anh nói với chị, con bé ở trường khuyết tật có học đàn Piano, cô giáo khen con bé có năng khiếu. Lần đó chị tưởng anh kể chuyện lấy lòng chị nên chị không quan tâm

Chị đến gần sau lưng nó, và lặng lẽ ngắm nhìn nó đánh đàn. Chị cúi xuống và lắng nghe con bé hát thầm thì cái gì.

Chị sởn cả da gà, khi chị nghe con bé hát rõ ràng từng tiếng một, mà lại là hát bằng tiếng Việt hẳn hoi: "...Nhớ những năm xa xưa ngày cha đã già với bao sầu lo...sống với cha êm như làn mây trắng...nhớ đến năm xưa còn bé, đêm đêm về cha hôn chúng con....với tháng năm nhanh tựa gió..ôi cha già đi cha biết không...".
Chị vòng tay ra trước cổ nó và nhẹ níu, ôm nó vào lòng. Lần đầu tiên chị ôm nó âu yếm như vậy. Chị thấy tay mình âm ấm. Nó ngừng đàn đưa tay lên ôm riết tay mẹ vào lòng ngực. Nó khóc. Chị xoay vai nó lại, nhìn vào khuôn mặt đầm đìa nước mắt của nó hỏi, con sao vậy hả con yêu của mẹ. Nó ngước nhìn mẹ nó rất trìu mến rồi chìa cho mẹ nó một tờ giấy giấy khổ A4 đã gần như nhàu nát.

Chị cầm tờ giấy và chăm chú đọc, rồi thở hắt ra nhìn nó hỏi, con biết bố con bị ung thư lâu chưa. Nó chìa 4 ngón tay ra trước mặt mẹ. Chị hỏi, 4 tháng rồi hả. Nó gật đầu.
Chị nhìn chăm chăm vào tờ giấy, và từ từ ngồi thụp xuống nền nhà, rũ rượi thở dài.

Con bé hốt hoảng đến bên mẹ, ôm mẹ vào lòng, vuốt mặt mẹ, rồi vừa ấp úng nói vừa ra hiệu cho mẹ. Đại ý là nó diễn đạt rằng: -" Bố lên ở trên Thiên Đường rồi, mẹ yên tâm, con đã xin vào nội trú ở trường dưới Hamburg, ngày mai con sẽ về dưới đó, con không ở lại đây lâu để làm phiền mẹ và em đâu, con về ở tạm đây là vì bố muốn thế, bố muốn mình ra được nhẹ nhàng và yên tâm là có mẹ ở bên con.."

Chị cũng ôm nó vào lòng, vỗ vỗ vào vai nó và nói, con gái ngoan của mẹ, ngày mai nếu mẹ sắp xếp được công việc, mẹ sẽ đưa con về Hamburg....

Tôi nghe người ta kể chuyện lại chuyện đó, khi đi dự một cuộc biểu diễn nghệ thuật của học sinh khuyết tật và khiếm thị.

Khi thấy em gái đệm đàn piano cho dàn đồng ca, cứ khăng khăng đòi phải đàn và hát bài hát "Người cha yêu dấu" bằng tiếng Việt trước, sau đó mới chịu đệm đàn cho dàn đồng ca tiếng Đức. Quá kinh ngạc nên tôi cứ gạn hỏi mãi người trong ban tổ chức. Cuối cùng họ đã kể cho tôi nghe câu chuyện như vậy.

Theo Blog Nguyễn Hiệp


http://www.color4love.com/A567/Cho-toi-hat-Nguoi-cha-yeu-dau-bang-tieng-Viet.htm?cid=10972

Thứ Tư, 22 tháng 5, 2013

Mệnh giá của đồng tiền hạnh phúc

Chỉ thêm một chút nữa thôi, mình sẽ hạnh phúc!

1. Hồi đại học, một trong những thứ làm tôi sợ hãi nhất đời là đám hoa phát chẩn của lũ bạn trai học cùng lớp. Mỗi dịp 8/3, lũ con trai trong lớp sẽ đóng tiền cho lớp trưởng, để đếm xem trong lớp có bao nhiêu bạn gái, thì mua từng đó bông hồng, hoặc từng đó bông cẩm chướng đỏ, hoặc từng đó tấm thiệp. Nghĩa là ai cũng không bị bỏ quên, cũng có nghĩa là, lời chúc tập thể theo công thức “cộng tiền – đếm người – chia quà” ấy càng làm cho sự lẻ loi của bông hoa tăng lên vài phần.

Và nghĩa là, hoa trên tay phải nhiều hơn một, mới được hiểu là cô bạn ấy có một niềm vui dành riêng cho chính mình. Và tôi thường tự nhủ, nếu mình xinh đẹp duyên dáng hơn, chắc mình đã vui hơn, vui thực sự, bởi có những lời chúc thật hơn, thực sự là lời chúc.

Lần đầu tiên thất tình, tôi cũng buồn rất lâu, tự nhủ giá như mình hấp dẫn và khéo léo hơn, chắc tình yêu đã không bỏ mình mà đi sang phía cô gái khác.
Lần đầu tiên bị gia đình điệu cổ đi “xem mặt” trong một vụ mai mối theo kiểu “bố mẹ đặt đâu con ngồi đó”, tôi đã bị chê là trẻ quá, khó lòng làm chị dâu của bẩy đứa em chồng gần gấp đôi tuổi tôi. Và, trẻ đến mức khó có khả năng quản lý tiền cho chồng nếu thực sự đám mối manh này đi tới thành công. Hồi đó tôi vừa mừng vì thoát khỏi vụ ép duyên, vừa tự ti vì ý nghĩ, thì ra mình vẫn thiếu quá nhiều để có thể “đạt chuẩn” hôn nhân.

Sau này những lúc cơm không lành, canh chẳng ngọt trong gia đình bé nhỏ, tôi cũng thường tự nhủ, phải chi mình là người khác, mình giàu hơn để khỏi bị khinh, mình đảm đang hơn để khỏi bị chê, mình có cá tính vừa phải như mọi cô gái khác để khỏi bị ghét!
Chỉ thêm một chút nữa thôi, mình sẽ hạnh phúc!
Chỉ thoáng chốc, hai mươi năm đã trôi qua vụt như làn khói. Tôi đã từng yêu, từng thất vọng, từng hạnh phúc, từng rời bỏ. Chỉ có một thứ duy nhất mà tôi không bao giờ làm, đó là, bỏ rơi bản thân trong những cơn thất vọng.

Tranh minh họa: Tuyệt Đỉnh Sinh Vật

2. Tuần vừa rồi không rõ vì sao số lượng e-mail tâm sự gửi tới xin ý kiến về chuyện tình cảm riêng của các bạn độc giả tăng gấp mấy chục lần bình thường! Hình như tháng Tư là lúc tâm trạng bồn chồn bất an nhất, những người phụ nữ trẻ đi làm về trên những con đường đầy lá non mùa mới, và chạnh lòng!

Ai cũng hỏi rằng, vì sao họ không hạnh phúc? Người ngồi xế hộp mặc hàng hiệu, đeo đồng hồ trăm triệu do chồng tặng, cũng hỏi cái câu y chang người vừa ra trường chưa có mảnh tình vắt vai.

Tôi nhìn thấy hình ảnh của Trang Hạ trong quá khứ, trong mỗi câu chuyện của một phụ nữ.
Mọi người phụ nữ tìm đến đều có một điểm chung: Đều cảm thấy bản thân thiếu một cái gì đó để được hạnh phúc! Người giàu thì nói phải chăng mình không đẹp bằng bồ của chồng, mình sinh con xong rất béo? Người trẻ thì hỏi phải chăng vì thiếu tinh tế và cảm xúc nên mãi chả có người yêu? Ai cũng tưởng họ phải có thêm 1 cái gì đó thì họ sẽ có hạnh phúc.

Người phụ nữ đẹp nghĩ, giá như mình mạnh mẽ hơn, mình đã không mất nhiều đến thế trong tình yêu.
Người phụ nữ nghèo nghĩ, giá như mình giàu hơn một tí, mình đã giữ được chân anh ấy.
Người phụ nữ thất nghiệp nghĩ, phải chăng vì không tiền, bạn trai đã chia tay?
Người vợ trẻ nói, giá như tôi khéo léo nhịn nhục một chút, để đừng trút giận lên lá đơn li dị.
Chúng ta chỉ cách hạnh phúc một tầm tay với. Có điều, ta đã không với được tới!

3. Nhưng vấn đề chỉ là: Nếu bạn phải với, thì hạnh phúc ấy không phải là thứ hạnh phúc của chính bạn. Hoặc, cũng chẳng phải là thứ hạnh phúc dành cho bạn.

Khi còn trẻ, chúng ta luôn muốn dành những thứ tốt đẹp nhất cho người mình yêu. Chúng ta luôn mặc bộ quần áo đẹp nhất tới nơi hẹn, che giấu những tật xấu, chúng ta sẽ bộc lộ những ưu điểm để hy vọng được anh ấy yêu nhiều hơn. Ta hy vọng anh ấy yêu ta, vì thấy ta có rất nhiều điểm tốt đẹp. Khi không có hạnh phúc, khi bị bỏ rơi, bị phụ tình, tan vỡ những mối quan hệ sâu sắc, ta thường tự trách bản thân rằng, ta chẳng đủ tốt đẹp, cô gái nào kia có nhiều điều tuyệt vời hơn!

Nhưng khi đã từng trải, chúng ta sẽ nhận ra rằng: Người đàn ông gắn bó với chúng ta, thường lại là người đàn ông đã nhìn thấy hết những điểm yếu, và chấp nhận được những tính xấu đó của vợ! Chứ không phải là người đàn ông yêu ta vì chỉ nhìn thấy (và tận hưởng) được những điều tốt đẹp ở ta!

Và thường cuộc sống lại giản dị thế này thôi: Khi yêu chân thành, người đàn ông sẽ chấp nhận một người phụ nữ sống thật với chính mình, chứ không phải bắt người phụ nữ gồng lên với vỏ bọc tốt đẹp như một người nào khác.

Nên trước những lo âu đau khổ giống nhau của những phụ nữ khác nhau, tôi chỉ muốn trả lời chung các bạn một câu thôi: Tờ 500k có hạnh phúc của tờ 500k, tờ 10k cũng có hạnh phúc của tờ 10k! Kiêu hãnh lên để tin rằng những giá trị mình vốn có đã đủ để mình hạnh phúc. Để không chạy theo đuôi những mệnh giá bản chất chỉ là Số Không của người khác.
Theo Trang Hạ

Link bài viết: http://www.color4love.com/A551/Menh-gia-cua-dong-tien-hanh-phuc.htm?cid=0

Thứ Năm, 9 tháng 5, 2013

Trả giá xứng đáng cho mơ ước

Không có gì miễn phí, nhưng bạn được quyền chọn lựa cái giá xứng đáng.



Giả sử nhé, bạn chỉ là một nhân viên viết tiểu sử quèn, ngày ngày dán mông ở góc văn phòng kiếm vài đồng bạc lẻ và chán đến tận cổ cuộc sống tầm thường của mình. Rồi đùng một cái, bạn phát hiện ra những gì mình viết sẽ trở thành hiện thực. Chỉ cần viết lại tiểu sử, bạn có thể biến một người đàn ông bình thường thành anh hùng của nước Mỹ và giúp bà mẹ nội trợ của mình trở thành nhà văn best seller huyền thoại. Rồi trước sau gì thì bộ não thông minh của bạn cũng sẽ suy nghĩ đến việc vận dụng một chút phép màu cho chính mình.

Bạn có thể viết rằng mình xinh ơi là xinh, giàu thật là giàu, tài năng nở rộ và có tình yêu mỹ mãn với một Bạch mã hoàng tử nữa chứ! Mọi chuyện thật dễ dàng khi cứ viết gì là được đó. Chỉ trừ, bạn phải trả một cái giá cho năng lực siêu nhiên kia. Và dĩ nhiên cái giá này vô cùng nặng nề bởi bạn không giao dịch cùng một nhà từ thiện - mà với một con quỷ. Cho đến đây, câu chuyện đã nhuốm màu kinh dị rồi nhỉ? Đúng thế, tôi đang nhắc đến một tình tiết trong bộ phim “666 Park Avenue” - Tòa nhà mơ ước.

Không chỉ riêng cô nàng viết tiểu thuyết, những người ở trong tòa nhà này đều có cơ hội biến mọi khát khao cháy bỏng của mình thành hiện thực. Như một người chơi violon vô danh trở thành nghệ sĩ nổi tiếng, cô gái có được sắc đẹp vĩnh cửu và hàng tá đàn ông vây quanh, người đàn ông tìm lại được người vợ vừa qua đời của mình… những cư dân trong tòa nhà “quỷ ám” đó đều rất hạnh phúc vào thời điểm họ đạt được mơ ước. Nhưng rồi cái kết cho họ luôn rất kinh khủng. Cô gái viết tiểu sử cuối cùng lại chết trong tay tên khủng bố mà cô bịa đặt ra. Mỹ nhân với sắc đẹp vĩnh cửu mãi mãi không có được tình yêu chân thành. Người đàn ông đau khổ nhìn vợ mình tan biến lần nữa. Họ đều bị hủy hoại, bằng nhiều cách khác nhau và cuối cùng phải trả giá bằng linh hồn của chính mình.

Tranh minh họa: Tuyệt Đỉnh Sinh Vật.

Khi xem phim, tôi cứ thắc mắc tại sao các nhà làm phim lại thích khai thác mô típ cũ xì ham muốn - đánh đổi đến vậy? Thông điệp mà họ gởi gắm trong đó là gì? Là nếu ham hố một thứ không chính đáng, bạn sẽ vướng vào cả đống rắc rối khác? Rồi thì mọi thứ có vẻ quá dễ dàng và tuyệt vời đều ẩn bên trong nó những âm mưu đen tối và ta sẽ phải hối hận vì tham vọng của chính mình? Chẳng lẽ họ muốn nhấn mạnh rằng, ta chỉ được an toàn khi an phận, và đừng mơ mộng những thứ quá tầm tay? Tôi không nghĩ như vậy.
Ta luôn phải đánh đổi một điều gì đó, để có được thứ mình muốn. Muốn tiền bạc, phải đánh đổi bằng lao động. Muốn tình yêu, phải chấp nhận bị tổn thương. Cái này đổi lấy cái kia, không có ngoại lệ. Ngay cả với những mơ ước được coi là chính đáng hay những thứ được dán nhãn cho không. Sự giúp đỡ không giới hạn sẽ lấy đi tính tự lập. Tình cảm dễ dàng có được sẽ thiếu đi sự thấu hiểu và tôn trọng. Thành công mà không phải cố gắng sẽ làm thui chột khả năng vượt khó, mất đi nghị lực. An toàn sung túc làm mất đi cơ hội mạo hiểm và trải nghiệm. Luôn có một điều gì đó bỏ lại, ngay cả khi ta không ý thức được. Nhưng rốt cuộc, không ai sống mà tách bạch khỏi quá trình trao đi - nhận lại, có được - mất đi. Đó là quá trình sinh tồn và là điều kiện của sự trưởng thành.

Thông điệp thực sự từ bộ phim phải là: Không có gì miễn phí, nhưng bạn được quyền chọn lựa cái giá xứng đáng. Nếu ngay từ đầu, cô gái viết tiểu sử can đảm từ bỏ công việc nhàm chán của mình và trở thành một nhà văn? Cô có thể vận dụng sự sáng tạo của mình trong trang sách, và tạo ra những thế giới tưởng tượng đầy thú vị. Nếu người chồng chọn cách bước qua nỗi đau, anh sẽ thấy bình an dù vẫn mang nỗi nhớ sâu sắc trong tim. Nếu mỹ nhân từ bỏ tuổi trẻ vĩnh cửu, cô ấy sẽ tìm thấy một người cùng già đi với mình. Những lựa chọn đằng sau chữ “Nếu” kia có thể phải trả bằng cái giá là sự nghèo túng, thất bại, mất mát, đau khổ…nhưng họ có thể tiến lên phía trước và mọi việc sẽ dần tốt đẹp hơn.

Đừng ngại chi trả cho điều bạn thực sự muốn. Miễn bạn chắc chắn rằng cái giá phải trả là xứng đáng.

Theo Hạ Chi/2!


www.color4love.com– Flowers and gift to Vietnam

Thứ Hai, 11 tháng 3, 2013

Người anh yêu nhất

Anh thầm cảm ơn tin nhắn gửi nhầm đó đã giúp anh hiểu ra ai là người yêu anh nhất!

Còn nhớ khi hồi đầu mới yêu nhau, ngày đầu tiên anh vừa mua điện thoại di động thì cũng là lúc nhận được tin nhắn đầu tiên của cô: "Em nhớ anh!" Đây cũng lần đầu họ liên lạc bằng tin nhắn điện thoại với nhau.
Khi đó, anh mân mê đọc lại ba chữ đó không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần đọc, trái tim anh trào lên một cảm xúc rung động ngọt ngào vô cùng. Cả một thời gian dài sau đó anh cũng không nỡ xóa tin nhắn đầu tiên đó của cô.
Hồi ấy cô và anh học đại học ở hai nơi cách xa nhau, những lần gặp gỡ chỉ ngắn ngủi trong giây lát, còn khoảng thời gian phải xa nhau lại dài dằng dặc. Và khi đó, những tin nhắn qua điện thoại đã trở thành một cầu nối tình yêu không thể thiếu giữa hai người, chúng đã gắn hai trái tim yêu thương nhung nhớ được xích lại gần nhau, và cùng cảm nhận được thấy sự tồn tại của nhau.
Còn nhớ một buổi tối, cô và anh đã hẹn nhau thời gian nhắn tin nói chuyện nhưng sau khi rất nhiều tin nhắn anh gửi đi cho cô đều không thấy có hồi âm trở lại, anh lo lắng gọi điện cho cô thì không có ai nhấc máy. Anh hoảng hốt khi nghĩ đến chuyện gì xảy ra cho cô liền cuống quýt vơ vội một cái áo khoác lên người rồi nhảy chuyến tàu đêm ngồi hơn 7 tiếng đồng hồ để đến nơi cô học. Hóa ra khi ấy cô đi học về mệt quá nên ngủ thiếp đi quên mất cuộc hẹn với anh.
Nhìn thấy cô đứng trước mặt vẫn khỏe mạnh an toàn, anh thở phào nhẹ nhõm ôm chầm cô vào lòng. Còn cô lúc đó cũng bật khóc vì xúc động.
Sau khi tốt nghiệp anh và cô kết hôn và có một cuộc sống êm đềm hạnh phúc. Họ vẫn dùng nhắn tin cho nhau để thuận tiện liên lạc nhưng những tin nhắn đã bị đơn giản đi rất nhiều: "Em đang ở đâu thế?" "Em đang trên xe buýt". "Bao giờ anh về đến nhà?" "10 phút nữa".
Anh thầm cảm ơn tin nhắn gửi nhầm đó đã giúp anh hiểu ra ai là người yêu anh nhất!
Sau này trong điện thoại của anh cũng dần có thêm rất nhiều tin nhắn của bạn bè đồng nghiệp và những tin nhắn của cô cũng nhanh chóng bị anh xóa đi đầu tiên để thay thế bằng những tin nhắn mới.
Cứ thế 5 năm trôi qua, tình yêu giữa hai người cùng phai nhạt dần trước những lo toan của cuộc sống. Anh cảm thấy cô không còn đáng yêu hấp dẫn như ngày xưa nữa, và không cảm nhận thấy những rung động nhung nhớ như trước đây khi họ yêu nhau. Và rồi một cô gái tên Như đã bước vào cuộc sống của anh từ đấy.
Anh tìm được tình yêu ở Như, tìm được cảm giác tình yêu đã bị đánh mất. Như yêu anh và chiều chuộng anh hết mực. Mối quan hệ của họ ngày càng trở nên sâu nặng. Ngoài thời gian ở nhà, bên ngoài anh vẫn âm thầm qua lại quan hệ với Như, anh nghĩ rằng Như mới chính là người yêu anh và hiểu anh nhất...
Một buổi tối như thường lệ, sau khi vui vẻ bên Như, anh lái xe về nhà. Trên đường về, chợt anh nảy ra một ý nghĩ, anh muốn thử tình cảm của Như xem tình yêu cô dành cho anh nhiều như thế nào, có nhiều như cô vẫn nói với anh không?
Nghĩ vậy anh dừng xe và gửi cho Như một tin nhắn: "Xe anh bị đâm trên đường. Anh đang ở... Em đến ngay nhé!" Sau đó anh ngồi trên xe chờ đợi. Một tiếng đồng hồ trôi qua vẫn không thấy Như đến, cũng như chẳng có bất cứ liên lạc gì từ phía cô. Anh lại nhắn lại thêm một lần nữa. Nhưng chờ một lúc vẫn không thấy có bất cứ động tĩnh gì. Anh giận dữ nổ máy quyết định bỏ về nhà.
Đúng lúc đó từ đằng xa có một chiếc taxi lao vút đến và thắng gấp ngay sát bên cạnh xe anh. Từ trong xe một người phụ nữ vẫn còn đang mặc bộ áo ngủ xộc xệch lao ra khỏi xe hốt hoảng chạy lại. Thật bất ngờ đó chính là vợ anh.
Anh giật mình vội vàng kiểm tra lại tin nhắn trong điện thoại. Tin nhắn đầu tiên anh gửi cho Như thì không sai. Nhưng tin nhắn thứ hai anh lại gửi nhầm cho vợ mình.
Chưa hết ngỡ ngàng thì vợ anh đã lao đến chỗ anh, không ngừng đập vào cửa kính gọi anh. Giọng cô lạc đi: "Anh... Sao vậy? Anh có sao không? Anh không làm sao chứ?" Anh mở cửa xe và ôm choàng vợ vào lòng, giọng anh nghẹn lại: "Không sao, anh không sao, chỉ là va chạm nhỏ thôi". Anh vừa nói vừa dịu dàng hôn lên trán cô, người cô vẫn còn chưa hết run rẩy.
Anh xót xa ôm cô chặt trong tay, mắt rơm rớm vì xúc động. Anh vô cùng hối hận vì những ham muốn nông nổi của mình mà đã phản bội cô, và thầm cảm ơn tin nhắn gửi nhầm đó đã giúp anh hiểu ra ai là người yêu anh nhất!
Nguồn: FB

http://www.color4love.com/10972/Goc-cam-xuc.htm

Chủ Nhật, 23 tháng 12, 2012

Khía cạnh tích cực của một nụ hôn


Bạn đã đọc Người đẹp ngủ trong rừng chưa? Chuyện đó có thật đấy, chỉ có điều hơi khác một chút!

Lên năm tuổi, mọi thứ thật buồn chán. Bạn chẳng còn là em bé nữa, nhưng vẫn phải làm cái đuôi bất đắc dĩ của mẹ. Mẹ đi đến đâu, bạn cũng phải lẵng nhẵng đi theo. Tôi cũng vậy, một thằng nhóc năm tuổi kỳ quặc nhất thế giới, chẳng quan tâm đến bất kỳ thứ gì. Mọi thứ với tôi đều thật buồn chán. 

Mẹ thường xuyên bị lạc mất tôi. Mẹ thường bắt tôi đi siêu thị cùng mẹ. Tôi thì nghĩ; "Lại siêu thị, bao giờ mẹ mới chán đi siêu thị chứ?!" Vậy là tôi chui vào một góc và ngủ tít, chẳng còn biết trời đất gì nữa. Và y như rằng, chỉ một lát sau là các cô bán hàng chạy bấn lên để giúp mẹ tìm tôi. Thường thì mỗi lần họ lại tìm thấy tôi ở một chỗ khác nhau, nhưng lần tệ nhất là trong một hộp đựng cát để bán cho những nhà nuôi chó mèo làm chỗ ị.

Và ở nhà trẻ cũng vậy. Trong khi những đứa khác chơi xếp hình, búp bê, xe lửa, cứu hoả, vẽ tranh thì tôi ngủ trên tất cả những thứ đó. Cô giáo than phiền với mẹ: "Tôi không thể nào hiểu được cháu, cháu từ chối tỉnh táo trong lớp học của tôi."  

Sau đó là một sự kiện trọng đại. Người của văn phòng tuyển người mẫu đã nhìn thấy tôi ngủ gục ngoài sân chơi và đến nhà nói với mẹ tôi: "Cháu nhà chị thật đẹp trai, cậu ấy sẽ là một người mẫu trẻ em sáng giá."  

Tôi nghĩ, "Ha, có vẻ thú vị đây!". "Ôi, không", mẹ tôi nói "Tôi muốn con tôi có một tuổi thơ bình thường!" Tôi nghĩ, "Mẹ ui, con đang sống trong một tuổi thơ bình thường kiểu quái gì thế này, mọi thứ đều làm con ngán đến phát ốm." 

Thế rồi một ngày kia, mẹ đưa tôi tới công viên gặp bạn của mẹ và đứa con gái nhỏ của cô ấy, cũng 5 tuổi. Tôi nghĩ: "Lại phải nghe chuyện siêu thị!". Vậy là tôi tìm một chỗ râm mát trên cỏ và lăn ra ngủ.

Bỗng tôi cảm thấy một cái gì đó nhẹ như một cơn gió đang đậu xuống cạnh tôi, hình như cơn gió này có tóc rất mềm, nó phủ nhẹ lên má tôi buồn buồn. Tôi ti hí mắt. Một con bé tóc vàng óng đang cúi xuống ngắm nhìn tôi. 

Tôi nghĩ, "Mình cứ giả vờ là mình đang ngủ thì con nhóc này sẽ chán và bỏ đi, tìm cái khác để mà ngắm nghía.". Nhưng con bé không bỏ đi. Má tôi tiếp tục buồn buồn vì tóc nó cọ vào. 
Và, ngoài mọi dự đoán, tôi bỗng cảm thấy có một cái gì đó mềm mại êm dịu trên môi mình. Tôi nghĩ, "Hmmmm, hay thật đấy, không hiểu là cái gì nhỉ?!" Và tôi mở mắt ra. Đó là môi của cô nhóc tóc vàng óng, trên môi tôi. 

Tôi hỏi: "Cái gì đấy?", và thiên thần tóc vàng trả lời, "Đó là một nụ hôn, tớ muốn đánh thức cậu như trong chuyện Người đẹp ngủ trong rừng". Tôi nói: "Tớ thích thế" Và cô nhóc trả lời, "Tớ cũng vậy!" 

Và từ đó, cuộc sống của tôi thay đổi. Tôi không còn lăn quay ra ngủ ở bất kỳ đâu nữa. Tôi trở thành một cậu nhóc nhanh nhẹn, ham khám phá, tìm hiểu. Nhưng tôi vẫn thường tự hỏi, liệu có phải nụ hôn đó đã đánh thức tôi, hay đó là thời điểm tôi thực sự thức dậy! Nhưng, dù thế nào thì tôi cũng đã thức dậy, kể từ lúc đó. 

Đó là câu chuyện của tôi về nụ hôn đầu tiên của tôi, và khoảnh khắc đầu tiên không buồn chán mà tôi tìm thấy trong cuộc đời mình!  

    
                            Timothy, 5 tuổi

www.color4love.com – Quà tặng Giáng Sinh


Thứ Tư, 19 tháng 12, 2012

Dòng sông


Tôi run cầm cập, hầu như chắc chắn rằng mình sẽ tiêu đời. Nhưng ở tuổi 13, một thằng con trai cho rằng “chết anh hùng” còn hơn “sống nhát cáy”!

Mùa hè năm 13 tuổi, tôi được tới vùng núi Bắc Carolina, ở chơi nhà anh Jim, ông anh họ cũng trạc tuổi tôi, và siêu nghịch. Jim hào hứng dẫn tôi đi tắm sông. Đó là một khúc sông hai bên bờ sông có cây xoè lá như che một mái vòm, còn bờ sông thì phủ đầy cát trắng như bãi biển vậy.
   
Bến sông chúng tôi tắm có một cây sồi lớn. Trên một cành cây chìa ra mặt nước có buộc một sợi dây!
    - Nhìn nhé! - Jim bảo tôi - Em chạy lấy đà một đoạn. Rồi em tóm lấy sợi dây, đưa thật mạnh và cao hết mức có thể, rồi em thả tay ra và rơi ùm xuống nước! Y như một cậu bé da đỏ ấy! Đây nhé, để anh làm cho em xem!
    Jim làm có vẻ rất dễ dàng, và khi ngoi đầu lên khỏi mặt nước sông, anh ấy la to:
    - Nào, đến lượt em!
   
Tôi run cầm cập, hầu như chắc chắn rằng mình sẽ tiêu đời. Nhưng ở tuổi 13, một thằng con trai cho rằng “chết anh hùng” còn hơn “sống nhát cáy”! Và khi tôi cũng nhảy, cũng ngoi lên khỏi mặt nước, mồm thổi phù phù cộng với ho khù khụ, thì Jim cười rất hài lòng.

Chúng tôi bơi sang bờ bên kia, nằm sưởi nắng trên cát, rồi bơi trở lại. Hai đứa ba hoa với nhau, tôi thì cho rằng mình như một chú hải ly trượt băng băng trong nước, còn Jim thì nói anh ấy thấy mình như con rái cá, và có thể nín thở rất lâu trong khi bơi.
 
    Chủ Nhật, mẹ Jim bảo chúng tôi phải ăn mặc đẹp. Hoá ra, theo tập tục vùng này, trẻ em lớn lên một chút phải làm lễ để mong "được dòng nước bảo vệ". Nhưng tôi với Jim chỉ gật gù cho có, rồi lẹ làng chuồn ra sông. 

    Một ngày nắng rực rỡ. Khi còn cách khúc sông có cây sồi lớn khoảng 100m, Jim kêu to:
    - Đua đi!
    - Đồng ý! - Tôi hét trả.
    
Chúng tôi cởi đồ ra ngay ở đó và cố chạy thật nhanh xem ai tới chỗ sợi dây trước. Tôi vốn là một tay chạy nhanh có hạng, nhưng Jim còn nhanh hơn. Với một tiếng hét to đắc thắng, Jim bám chắc sợi dây, nhún thật mạnh và tung mình lên cao theo hình vòng cung. Với một "style" hoàn hảo, Jim thả tay ra khỏi sợi dây và ngó xuống xem mình sẽ "hạ cánh" ở đâu.

    Nhưng ngay gần đó là những người đang làm lễ "dòng nước bảo vệ"! Tôi có thể thấy rõ ràng tất cả đang nhìn lên theo hướng Jim đang... lao xuống, mắt và miệng ai nấy đều tròn vo! 

    Một cách hào hùng, Jim nhanh chóng "từ trên trời rơi xuống", trông tuyệt đối giống một viên đạn súng thần công! Và ngay khi ngoi lên, viên đạn thần công bơi vội vào bờ, ôm... mông chạy biến trong khi dân làng vẫn đứng sững sờ không nói nên lời bên bờ sông!

    Tối hôm đó, Jim không ngủ nổi vì xấu hổ. Tôi đã cố gắng an ủi anh ấy như thế này:
    - Đừng buồn Jim ạ! Em chắc chắn là mọi người nghĩ rằng anh là một thiên thần từ trên trời bay xuống. Những thiên thần cũng có mặc gì đâu!

Bây giờ, tôi vẫn cho rằng thật ra cũng chẳng có nhiều sự khác biệt giữa những cậu bé nghịch ngợm đáng yêu và những thiên thần, giữa Thiên Đường và một khúc sông hiền hoà của tuổi thơ.
Garth Gilchrist
Thục Hân (dịch)
www.color4love.com – Quà tặng Giáng Sinh

Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

Không có tình huống nào vô vọng


Không có hy vọng, thì bạn chắc chắn thua cuộc. Nhưng với hy vọng, thì hẳn rằng bất kỳ tình huống nào cũng có thể có giải pháp – theo cách này hay cách khác.

Có một “truyền thuyết hiện đại” rất tuyệt vời không biết xuất phát từ đâu nhưng rất nhiều người đã nhận được.

 Đó là câu chuyện kể về một anh chàng cố gắng để giành được công việc là trợ giảng cho giáo sư trong một trường Đại học. Thật không may, hồ sơ của anh ta bị từ chối. Thế là anh ta viết hồi âm như sau:

          Gửi: Giáo sư Herbert A. Millington
                   Giám đốc - Ủy ban Nghiên cứu
                   ĐH Whitson
                   College Hill, MA 34109

          Giáo sư Millington kính mến,

          Cảm ơn ông vì bức thư ông đã gửi cho tôi ngày 16/3. Sau khi cân nhắc cẩn thận, tôi lấy làm tiếc phải thông báo với ông rằng tôi không thể chấp nhận việc ông từ chối giao cho tôi vị trí trợ giảng trong khoa của ông.

          Năm nay tôi đã đặc biệt may mắn trong việc nhận được một số lớn – lớn một cách bất thường – những lá thư từ chối. Với rất nhiều “ứng cử viên từ chối” đa dạng và đầy hứa hẹn như vậy, tôi thật không thể chấp nhận tất cả mọi lời từ chối đó được.

          Tôi biết trường Whitson nổi tiếng về những tiêu chuẩn khắt khe và đầy kinh nghiệm trong việc từ chối các ứng viên, tuy nhiên, tôi nhận thấy rằng lời từ chối của ông không phù hợp với nhu cầu của tôi vào thời điểm này. Do đó, tôi sẽ nhận vị trí trợ giảng trong khoa của ông, bắt đầu từ tháng 8 tới. Tôi rất nóng lòng được gặp ông vào lúc đó.

          Chúc ông may mắn hơn khi từ chối những ứng viên trong tương lai.
          Kính thư,
Chris L. Jensen
 
Có câu nói rằng, hãy nhìn xem phải cần những gì mới khiến một người nản chí, thì anh sẽ biết người đó lớn lao đến mức nào. Nếu câu đó là đúng, thì anh chàng trong câu chuyện nói trên hẳn là khổng lồ. Tôi cũng có thể nói điều tương tự về một cậu bé, mà thực ra, không to lớn lắm. Nhưng rất khó để khiến cậu ấy nản chí, cho nên cậu ấy đã chứng minh rằng cậu ấy có một người khổng lồ ở bên trong.

Khoảng 40 năm trước, khi mới 11 tuổi, Morgan Rowe đã mất cánh tay trái và hầu hết chức năng của cánh tay phải. Bi kịch này xảy ra khi cậu bị ngã khỏi một chiếc máy kéo tại công ty của bố mình ở Valdosta (bang Georgia) và bị chiếc máy khổng lồ kéo lê đi. Cánh tay trái của Morgan bị nghiền nát còn cánh tay phải cũng bị thương nặng.

Cậu bé Morgan được cho ra viện sau 3 tháng rưỡi điều trị. Việc đầu tiên mà cậu bé đặt mục tiêu để làm là giúp bố mẹ trả các hóa đơn viện phí – tổng cộng lên tới 30.000 đôla.

Hồi đó thì khoản tiền này có giá trị lớn hơn bây giờ nhiều. Đối với một cậu bé 11 tuổi, để hoàn thành một nhiệm vụ như vậy, thì tình huống này có vẻ như vô vọng.

Trong suốt 5 năm liền, Morgan hì hụi đi dọc các con phố khắp nơi để nhặt chai, hộp, lon rỗng. Cậu nhặt được hàng ngàn chiếc lon, ngoài ra cậu còn đi giao báo. Cậu không bao giờ từ bỏ hy vọng. Ban đầu, cậu trả xong được hóa đơn tiền xe cấp cứu là 455 đôla. Sau đó cậu đưa thêm được cho bố mẹ 2.500 đôla để trả một phần viện phí.

Vẫn còn cả một chặng đường dài cho Morgan, mặc dù bố mẹ cậu đã gom góp được thêm 9.000 đôla để trả nợ.
 Nhiều người bắt đầu nghe nói đến cậu bé đầy nghị lực này, và cuối cùng, có thêm khoảng 2.000 khoản quyên góp nữa được gửi đến cho cậu, tổng cộng là 25.000 đôla. Tiền viện phí được trả đầy đủ! Morgan để riêng phần tiền thừa để sau này đóng tiền học.

Rồi sao nữa? Mặc dù mọi khoản nợ đã được trả, nhưng Morgan vẫn tiếp tục dự án của mình: cậu tiếp tục để dành tiền để có thể giúp đỡ người khác.

Người ta đã quên nói cho cậu bé này rằng cậu bị thương quá nặng, không thể làm nổi những công việc như thế đâu. Người ta cũng đã quên nói với cậu rằng hoàn cảnh của cậu là vô vọng rồi. Vì người ta đã quên nói, nên cậu bé Morgan đã không nhận ra rằng một cậu bé 11 tuổi với đôi tay thương tật sẽ không bao giờ có thể trả được khoản tiền viện phí lớn đến thế.
 Nhà cải cách Martin Luther từng nói: “Tất cả mọi điều được làm trên thế giới này, đều được làm bởi những người có hy vọng”. Còn nghệ sĩ Dinah Shore thì nói: “Không có tình huống vô vọng – chỉ có những con người vô vọng về các tình huống mà thôi”. Có lẽ Morgan Rowe đã biết điều đó.

Không ai trẻ và khỏe mãi được. Hoàn cảnh sống của mỗi người cũng có thể thay đổi chỉ trong một khoảnh khắc. Sức khỏe có thể rời bỏ chúng ta và chúng ta cũng có thể mất đi những người rất quan trọng trong đời mình.

Nhưng không có tình huống nào vô vọng. Nên, bạn đừng dễ dàng từ bỏ hy vọng của mình, ngay cả khi mọi thứ dường như đều u ám. Không có hy vọng, thì bạn chắc chắn thua cuộc. Nhưng với hy vọng, thì hẳn rằng bất kỳ tình huống nào cũng có thể có giải pháp – theo cách này hay cách khác.
 
Steve Goodier
Thục Hân (dịch)
www.color4love.com– Everything to color your love


Thứ Năm, 6 tháng 12, 2012

Tiền xu


Belle - cô bạn học lớp 11, rất xinh, nổi tiếng cả trường vì học giỏi, luôn nhận được nhiều hoa nhất trong ngày 14/2 đến bên cậu ấy, giải thích rất nhẹ nhàng từ tốn:"Cái máy này không thích tiền giấy lắm, nó thích tiền xu hơn".

Cậu ấy chỉ muốn mua một lon nước ngọt.

Chiều hôm đó nắng và rất oi bức, căntin trường đầy cứng học sinh. Và cậu ta cũng khát nước như tất cả mọi người khác. Chúng tôi ngồi ngay gần chỗ cậu ấy đứng, nhưng lại có một khoảng cách vô hình rất lớn. Mấy tên con trai thì thảo luận về trận bóng tối qua, còn bọn con gái chúng tôi thì sửa lại đầu tóc và lo lắng về bài kiểm tra sắp tới. Còn cậu ấy, dường như không thuộc về thế giới của chúng tôi.

Cậu ấy cứ đứng cạnh cái máy bán nước ngọt tự động, lóng ngóng lựa chọn trong cái ví cũ mèm, có lẽ tìm một ít tiền xu. Cuối cùng, cậu ấy rút ra một tờ 1 đôla hơi nhàu, và lo lắng liếc về phía cái bàn nơi những học sinh học cùng lớp "cần giáo dục đặc biệt do sự phát triển không bình thường" với cậu ấy đang ngồi. Với động tác chậm chạp như của một đứa trẻ 6 tuổi, cậu ấy cố gắng tìm cách để cái máy chấp nhận tờ tiền. Sau vài lần cậu ấy cố gắng một cách vô ích, xung quanh bắt đầu có tiếng khúc khích và tiếng nhận xét vẻ châm biếm. Nhiều học sinh cười to hơn. Một số còn hét toáng lên trêu chọc.
Cậu ấy có vẻ càng cuống hơn, vì tôi thấy tay cậu ấy run bắn, mặt đỏ lên và mắt ngấn nước. Cậu ấy lại quay về phía bàn của lớp mình, có vẻ muốn chấp nhận thua cuộc. Nhưng vì lý do gì đó, cậu ấy quyết định tiếp tục, kiên quyết không dừng lại cho đến khi mua được một lon nước.
 
aa.jpg

Với vẻ mặt xăng xái, cậu ấy lại cố ấn tờ 1 đôla vào cái máy. Thế rồi, bỗng một cô bạn gái đứng dậy khỏi chỗ của mình. Đó là Belle - cô bạn học lớp 11, rất xinh, nhưng lại nổi tiếng cả trường vì học giỏi, luôn nhận được nhiều hoa nhất trong ngày 14/2. Belle đến bên cậu ấy, giải thích rất nhẹ nhàng từ tốn:"Cái máy này không thích tiền giấy lắm, nó thích tiền xu hơn". Sau đó, Belle bảo sẽ đổi đồng 1 đôla ra tiền xu rồi chỉ chỗ bỏ tiền xu vào máy cho cậu ấy. Cậu ấy mừng quá, đưa cho Belle tờ tiền cũ và chọn một loại nước quả. Rồi Belle vỗ vai cậu ấy, nói gì đó, cả hai cùng mỉm cười rồi đi theo hai hướng khác nhau để về chỗ của mình.

Nếu nhìn vào tình huống đó, có thể bạn sẽ cho rằng Belle và cậu học sinh kia thuộc về hai thế giới khác nhau. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, họ cùng chia sẻ một sự thông cảm và thấu hiểu giữa những người bạn. Trước khi rời khỏi căntin hôm ấy, tôi nhìn cậu ấy thêm lần nữa. Bỗng nhiên, tôi thấy cậu ấy và tờ 1 đôla lúc nãy thật giống nhau. 
Tờ đôla không được cái máy chấp nhận, cũng như cậu ấy không được chúng tôi chấp nhận bước vào "thế giới bình thường" của mình. Nhưng rồi đồng đôla đã tìm thấy một chỗ trong chiếc ví của Belle, và cả cậu học sinh "chậm phát triển" ấy cũng tìm được một chỗ cho mình giữa những người cảm thông và nhân hậu. Tất cả chỉ cần một người biết quan tâm...
Bonnie Maloney
Thục Hân (dịch)
www.color4love.com – Flowers and gift to Vietnam


Thứ Sáu, 26 tháng 10, 2012

Nếu bạn mắc kẹt trong một mối quan hệ nào đó...

Có một điểm chung của tất cả các mối quan hệ bền vững: đó là những mối quan hệ đó đều được tạo ra bởi những con người có rất nhiều cơ hội để bỏ đi, để bỏ cuộc hoặc đi tiếp, nhưng họ vẫn cứ giữ chặt lấy.

Trong siêu thị, mặc dù đứa con nhỏ đang la lối ầm ỹ khi phải ngồi trong chiếc xe đẩy hàng, nhưng người mẹ trẻ vẫn không hề nao núng.

“Có lẽ con nên thôi khóc lóc đi” – Bà mẹ nói, bình tĩnh như thể đang ru con ngủ chứ không phải là đang bước đi giữa chỗ đông người - “Không ăn thua gì đâu. Con còn mắc kẹt với mẹ ít nhất là 18 năm cơ”.
Thực tế, em bé đó có thể không biết là mình may mắn đến thế nào khi được “mắc kẹt” với mẹ mình ít nhất trong 18 năm. Bởi cho dù em bé có cáu kỉnh, có ốm mệt, có gặp chuyện bực mình, chắc chắn người mẹ vẫn ở đó. Người mẹ cũng “mắc kẹt” với em.
 Và, sự thật là, hầu hết các mối quan hệ thực sự quan trọng đều được xây dựng dựa trên sức mạnh của sự “mắc kẹt” đó. Mà không phải ai cũng có được ai đó mà mình có thể tin tưởng được rằng sẽ luôn “mắc kẹt” với mình trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Một giảng viên đại học đã đưa ra câu hỏi mẹo cho các sinh viên của mình: “Cái gì có bốn chân nhưng không bỏ đi?”. Khi giảng viên hỏi câu đó, bà hy vọng rằng sinh viên sẽ nghĩ sáng tạo, và ít nhất cũng đưa ra được một đáp án – là cái bàn.
Tuy nhiên, một nữ sinh viên bất ngờ lẩm bẩm – đủ to khiến người khác nghe thấy: “Có bốn chân thì là hai bạn trai cũ của em… nhưng họ đều bỏ đi cả”.
Đúng vậy, con người ta có thể rời bỏ một mối quan hệ vì bất kỳ lý do gì. Và đôi khi, chúng ta cũng nên bỏ một số mối quan hệ lại phía sau. Không phải mọi tình bạn hoặc tình yêu đều có một tương lai lành mạnh.
Đôi khi, chúng ta mang theo quá nhiều những vấn đề và hành vi có tính hủy hoại, khiến một mối quan hệ tốt không có cơ hội sống sót lâu dài.
Đôi khi, một sự thái quá nào đó khiến cho việc giữ gìn một mối quan hệ là bất khả thi. Đôi khi, việc từ bỏ lại là cần thiết.
 Nhưng cũng có những thời điểm cần bạn bám chặt lấy như “mắc kẹt”. Có một điểm chung của tất cả các mối quan hệ bền vững: đó là những mối quan hệ đó đều được tạo ra bởi những con người có rất nhiều cơ hội để bỏ cuộc, để bỏ đi hoặc đi tiếp, nhưng họ vẫn cứ giữ chặt lấy.
Có thể là vì họ biết rằng những người mà họ yêu thương không phải lúc nào cũng “đáng yêu”, hoặc không phải lúc nào cũng dễ sống cùng, nhưng họ thấy như thế cũng không sao. Họ muốn có một mối quan hệ có ý nghĩa, quan trọng và lâu bền, và kiểu quan hệ như thế phải được nuôi dưỡng bằng sự kiên nhẫn và thấu hiểu.
Tác giả John Gray đôi khi kể câu chuyện về một cô gái trẻ, khi người em trai chuẩn bị đến chơi thì cô đã nhờ em trai mua hộ mình mấy viên thuốc giảm đau. Cậu em trai quên mất, cho nên, sau đó, khi một người bạn thân tới thăm, cô đang bị đau và rất cáu kỉnh – hơi điên rồ một chút nữa.
Anh bạn thân bỗng dưng phải gánh cơn giận dữ của cô bạn, anh ta cảm thấy như mình bị tấn công một cách vô lý và cũng bùng nổ để tự vệ. Họ nói với nhau những lời cay nghiệt và anh bạn bỏ ra cửa, định đi về.
Bỗng nhiên, cô gái nói: “Dừng lại, cậu đừng đi. Đây là lúc mình cần đến cậu nhất! Mình đang bị đau. Từ hôm qua đến giờ mình chưa hề ngủ. Cậu hãy nghe mình. Cậu đang giống như một người bạn tùy theo thời tiết. Nếu mình  ngọt ngào, thì cậu thấy ổn. Còn nếu mình khó chịu, thì cậu bỏ về!”.
Và vừa rơi nước mắt, cô gái vừa nói: “Mình đang rất mệt mỏi, và cũng rất đau lòng. Mình có cảm giác như mình chẳng có gì để cho cậu cả, và thực sự là thế. Nhưng cậu hãy ôm mình đi. Và đừng nói gì… chỉ cần ôm mình thôi”.
Anh bạn ôm lấy cô và cả hai đều không nói gì – cho đến khi cô cảm ơn anh vì đã có mặt ở đó.
Tôi nghĩ rằng trong cuộc sống, mỗi mối quan hệ có rất nhiều lúc bị thử thách. Và tôi cũng nghĩ rằng mỗi lần một mối quan hệ vượt qua được một chặng đường gồ ghề và sống sót qua một kiểu khó khăn nào đó, mỗi lần mà những con người trong mối quan hệ đó quyết định rằng việc họ ở bên nhau là đủ quan trọng để cố gắng sửa lại những gì đang không đúng, thì mối quan hệ đó sẽ thay đổi.
 Có thể không nhiều, nhưng vẫn là một chút. Và dần dần, từng chút một, thì những mối quan hệ như thế, những sự gắn bó và “mắc kẹt” như thế, sẽ trở thành một thứ đẹp đẽ, một viên ngọc vô cùng giá trị.
Và là một thứ đủ xứng đáng để bạn “mắc kẹt” cùng với nó.
Thục Hân (dịch)


www.color4love.com– Everything to color your love