Hiển thị các bài đăng có nhãn nổi tiếng. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn nổi tiếng. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 22 tháng 5, 2013

Mệnh giá của đồng tiền hạnh phúc

Chỉ thêm một chút nữa thôi, mình sẽ hạnh phúc!

1. Hồi đại học, một trong những thứ làm tôi sợ hãi nhất đời là đám hoa phát chẩn của lũ bạn trai học cùng lớp. Mỗi dịp 8/3, lũ con trai trong lớp sẽ đóng tiền cho lớp trưởng, để đếm xem trong lớp có bao nhiêu bạn gái, thì mua từng đó bông hồng, hoặc từng đó bông cẩm chướng đỏ, hoặc từng đó tấm thiệp. Nghĩa là ai cũng không bị bỏ quên, cũng có nghĩa là, lời chúc tập thể theo công thức “cộng tiền – đếm người – chia quà” ấy càng làm cho sự lẻ loi của bông hoa tăng lên vài phần.

Và nghĩa là, hoa trên tay phải nhiều hơn một, mới được hiểu là cô bạn ấy có một niềm vui dành riêng cho chính mình. Và tôi thường tự nhủ, nếu mình xinh đẹp duyên dáng hơn, chắc mình đã vui hơn, vui thực sự, bởi có những lời chúc thật hơn, thực sự là lời chúc.

Lần đầu tiên thất tình, tôi cũng buồn rất lâu, tự nhủ giá như mình hấp dẫn và khéo léo hơn, chắc tình yêu đã không bỏ mình mà đi sang phía cô gái khác.
Lần đầu tiên bị gia đình điệu cổ đi “xem mặt” trong một vụ mai mối theo kiểu “bố mẹ đặt đâu con ngồi đó”, tôi đã bị chê là trẻ quá, khó lòng làm chị dâu của bẩy đứa em chồng gần gấp đôi tuổi tôi. Và, trẻ đến mức khó có khả năng quản lý tiền cho chồng nếu thực sự đám mối manh này đi tới thành công. Hồi đó tôi vừa mừng vì thoát khỏi vụ ép duyên, vừa tự ti vì ý nghĩ, thì ra mình vẫn thiếu quá nhiều để có thể “đạt chuẩn” hôn nhân.

Sau này những lúc cơm không lành, canh chẳng ngọt trong gia đình bé nhỏ, tôi cũng thường tự nhủ, phải chi mình là người khác, mình giàu hơn để khỏi bị khinh, mình đảm đang hơn để khỏi bị chê, mình có cá tính vừa phải như mọi cô gái khác để khỏi bị ghét!
Chỉ thêm một chút nữa thôi, mình sẽ hạnh phúc!
Chỉ thoáng chốc, hai mươi năm đã trôi qua vụt như làn khói. Tôi đã từng yêu, từng thất vọng, từng hạnh phúc, từng rời bỏ. Chỉ có một thứ duy nhất mà tôi không bao giờ làm, đó là, bỏ rơi bản thân trong những cơn thất vọng.

Tranh minh họa: Tuyệt Đỉnh Sinh Vật

2. Tuần vừa rồi không rõ vì sao số lượng e-mail tâm sự gửi tới xin ý kiến về chuyện tình cảm riêng của các bạn độc giả tăng gấp mấy chục lần bình thường! Hình như tháng Tư là lúc tâm trạng bồn chồn bất an nhất, những người phụ nữ trẻ đi làm về trên những con đường đầy lá non mùa mới, và chạnh lòng!

Ai cũng hỏi rằng, vì sao họ không hạnh phúc? Người ngồi xế hộp mặc hàng hiệu, đeo đồng hồ trăm triệu do chồng tặng, cũng hỏi cái câu y chang người vừa ra trường chưa có mảnh tình vắt vai.

Tôi nhìn thấy hình ảnh của Trang Hạ trong quá khứ, trong mỗi câu chuyện của một phụ nữ.
Mọi người phụ nữ tìm đến đều có một điểm chung: Đều cảm thấy bản thân thiếu một cái gì đó để được hạnh phúc! Người giàu thì nói phải chăng mình không đẹp bằng bồ của chồng, mình sinh con xong rất béo? Người trẻ thì hỏi phải chăng vì thiếu tinh tế và cảm xúc nên mãi chả có người yêu? Ai cũng tưởng họ phải có thêm 1 cái gì đó thì họ sẽ có hạnh phúc.

Người phụ nữ đẹp nghĩ, giá như mình mạnh mẽ hơn, mình đã không mất nhiều đến thế trong tình yêu.
Người phụ nữ nghèo nghĩ, giá như mình giàu hơn một tí, mình đã giữ được chân anh ấy.
Người phụ nữ thất nghiệp nghĩ, phải chăng vì không tiền, bạn trai đã chia tay?
Người vợ trẻ nói, giá như tôi khéo léo nhịn nhục một chút, để đừng trút giận lên lá đơn li dị.
Chúng ta chỉ cách hạnh phúc một tầm tay với. Có điều, ta đã không với được tới!

3. Nhưng vấn đề chỉ là: Nếu bạn phải với, thì hạnh phúc ấy không phải là thứ hạnh phúc của chính bạn. Hoặc, cũng chẳng phải là thứ hạnh phúc dành cho bạn.

Khi còn trẻ, chúng ta luôn muốn dành những thứ tốt đẹp nhất cho người mình yêu. Chúng ta luôn mặc bộ quần áo đẹp nhất tới nơi hẹn, che giấu những tật xấu, chúng ta sẽ bộc lộ những ưu điểm để hy vọng được anh ấy yêu nhiều hơn. Ta hy vọng anh ấy yêu ta, vì thấy ta có rất nhiều điểm tốt đẹp. Khi không có hạnh phúc, khi bị bỏ rơi, bị phụ tình, tan vỡ những mối quan hệ sâu sắc, ta thường tự trách bản thân rằng, ta chẳng đủ tốt đẹp, cô gái nào kia có nhiều điều tuyệt vời hơn!

Nhưng khi đã từng trải, chúng ta sẽ nhận ra rằng: Người đàn ông gắn bó với chúng ta, thường lại là người đàn ông đã nhìn thấy hết những điểm yếu, và chấp nhận được những tính xấu đó của vợ! Chứ không phải là người đàn ông yêu ta vì chỉ nhìn thấy (và tận hưởng) được những điều tốt đẹp ở ta!

Và thường cuộc sống lại giản dị thế này thôi: Khi yêu chân thành, người đàn ông sẽ chấp nhận một người phụ nữ sống thật với chính mình, chứ không phải bắt người phụ nữ gồng lên với vỏ bọc tốt đẹp như một người nào khác.

Nên trước những lo âu đau khổ giống nhau của những phụ nữ khác nhau, tôi chỉ muốn trả lời chung các bạn một câu thôi: Tờ 500k có hạnh phúc của tờ 500k, tờ 10k cũng có hạnh phúc của tờ 10k! Kiêu hãnh lên để tin rằng những giá trị mình vốn có đã đủ để mình hạnh phúc. Để không chạy theo đuôi những mệnh giá bản chất chỉ là Số Không của người khác.
Theo Trang Hạ

Link bài viết: http://www.color4love.com/A551/Menh-gia-cua-dong-tien-hanh-phuc.htm?cid=0

Thứ Tư, 26 tháng 12, 2012

Sự tích hoa Muống biển


Có một đôi trai gái yêu nhau tha thiết, nhưng vì không “môn đăng hộ đối”. Gia đình cô gái thì rất giàu, còn chàng trai thì ngược lại, rất nghèo. Khi cha cô gái biết được 2 người quen nhau liền đưa ra 1 điều kiện: “Nếu chàng trai kiếm đủ tiền mua lễ vật như yêu cầu thì sẽ gả con gái cho chàng trai”.

Và từ hôm đó ngày nào chàng trai cũng ra biển đánh cá để mong tìm đủ tiền mua lễ vật cho nhạc phụ tương lai. Đến 1 ngày, số tiền đã gần đủ, hôm nay có thể nói là lần ra khơi cuối là đủ. Nhưng trớ trêu thay, chàng trai đã ra đi không trở về. Thuyền anh đã gặp 1 cơn bão lớn.

Cô gái đã khóc rất nhiều và đứng trên bờ biển để đợi chàng trai trở về nhưng chờ mãi, chờ mãi… cô gái kiệt sức và chết. Các vị thần thương cho thân phận cô gái đã biến cô thành “Hoa muống biển” và loại rau này luôn mọc hướng ra biển như ý là cô gái muốn ra biển để tìm chàng trai.


Sau khi chàng trai chết, cũng đã xin các vị thần biến mình thành những ngọn sóng. Để khi mỗi lần rau muống biển mọc lan xuống biển thì những ngọn sóng lại đánh bật lên bờ. Bởi vì chàng trai không muốn cô gái ra biển tìm mình, chàng lo cho sự an toàn của cô gái.


www.color4love.com– Gửi hoa và quà tặng về Việt Nam

Thứ Năm, 6 tháng 12, 2012

Tiền xu


Belle - cô bạn học lớp 11, rất xinh, nổi tiếng cả trường vì học giỏi, luôn nhận được nhiều hoa nhất trong ngày 14/2 đến bên cậu ấy, giải thích rất nhẹ nhàng từ tốn:"Cái máy này không thích tiền giấy lắm, nó thích tiền xu hơn".

Cậu ấy chỉ muốn mua một lon nước ngọt.

Chiều hôm đó nắng và rất oi bức, căntin trường đầy cứng học sinh. Và cậu ta cũng khát nước như tất cả mọi người khác. Chúng tôi ngồi ngay gần chỗ cậu ấy đứng, nhưng lại có một khoảng cách vô hình rất lớn. Mấy tên con trai thì thảo luận về trận bóng tối qua, còn bọn con gái chúng tôi thì sửa lại đầu tóc và lo lắng về bài kiểm tra sắp tới. Còn cậu ấy, dường như không thuộc về thế giới của chúng tôi.

Cậu ấy cứ đứng cạnh cái máy bán nước ngọt tự động, lóng ngóng lựa chọn trong cái ví cũ mèm, có lẽ tìm một ít tiền xu. Cuối cùng, cậu ấy rút ra một tờ 1 đôla hơi nhàu, và lo lắng liếc về phía cái bàn nơi những học sinh học cùng lớp "cần giáo dục đặc biệt do sự phát triển không bình thường" với cậu ấy đang ngồi. Với động tác chậm chạp như của một đứa trẻ 6 tuổi, cậu ấy cố gắng tìm cách để cái máy chấp nhận tờ tiền. Sau vài lần cậu ấy cố gắng một cách vô ích, xung quanh bắt đầu có tiếng khúc khích và tiếng nhận xét vẻ châm biếm. Nhiều học sinh cười to hơn. Một số còn hét toáng lên trêu chọc.
Cậu ấy có vẻ càng cuống hơn, vì tôi thấy tay cậu ấy run bắn, mặt đỏ lên và mắt ngấn nước. Cậu ấy lại quay về phía bàn của lớp mình, có vẻ muốn chấp nhận thua cuộc. Nhưng vì lý do gì đó, cậu ấy quyết định tiếp tục, kiên quyết không dừng lại cho đến khi mua được một lon nước.
 
aa.jpg

Với vẻ mặt xăng xái, cậu ấy lại cố ấn tờ 1 đôla vào cái máy. Thế rồi, bỗng một cô bạn gái đứng dậy khỏi chỗ của mình. Đó là Belle - cô bạn học lớp 11, rất xinh, nhưng lại nổi tiếng cả trường vì học giỏi, luôn nhận được nhiều hoa nhất trong ngày 14/2. Belle đến bên cậu ấy, giải thích rất nhẹ nhàng từ tốn:"Cái máy này không thích tiền giấy lắm, nó thích tiền xu hơn". Sau đó, Belle bảo sẽ đổi đồng 1 đôla ra tiền xu rồi chỉ chỗ bỏ tiền xu vào máy cho cậu ấy. Cậu ấy mừng quá, đưa cho Belle tờ tiền cũ và chọn một loại nước quả. Rồi Belle vỗ vai cậu ấy, nói gì đó, cả hai cùng mỉm cười rồi đi theo hai hướng khác nhau để về chỗ của mình.

Nếu nhìn vào tình huống đó, có thể bạn sẽ cho rằng Belle và cậu học sinh kia thuộc về hai thế giới khác nhau. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, họ cùng chia sẻ một sự thông cảm và thấu hiểu giữa những người bạn. Trước khi rời khỏi căntin hôm ấy, tôi nhìn cậu ấy thêm lần nữa. Bỗng nhiên, tôi thấy cậu ấy và tờ 1 đôla lúc nãy thật giống nhau. 
Tờ đôla không được cái máy chấp nhận, cũng như cậu ấy không được chúng tôi chấp nhận bước vào "thế giới bình thường" của mình. Nhưng rồi đồng đôla đã tìm thấy một chỗ trong chiếc ví của Belle, và cả cậu học sinh "chậm phát triển" ấy cũng tìm được một chỗ cho mình giữa những người cảm thông và nhân hậu. Tất cả chỉ cần một người biết quan tâm...
Bonnie Maloney
Thục Hân (dịch)
www.color4love.com – Flowers and gift to Vietnam