Hiển thị các bài đăng có nhãn quan hệ bền vững. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn quan hệ bền vững. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 22 tháng 5, 2013

Mệnh giá của đồng tiền hạnh phúc

Chỉ thêm một chút nữa thôi, mình sẽ hạnh phúc!

1. Hồi đại học, một trong những thứ làm tôi sợ hãi nhất đời là đám hoa phát chẩn của lũ bạn trai học cùng lớp. Mỗi dịp 8/3, lũ con trai trong lớp sẽ đóng tiền cho lớp trưởng, để đếm xem trong lớp có bao nhiêu bạn gái, thì mua từng đó bông hồng, hoặc từng đó bông cẩm chướng đỏ, hoặc từng đó tấm thiệp. Nghĩa là ai cũng không bị bỏ quên, cũng có nghĩa là, lời chúc tập thể theo công thức “cộng tiền – đếm người – chia quà” ấy càng làm cho sự lẻ loi của bông hoa tăng lên vài phần.

Và nghĩa là, hoa trên tay phải nhiều hơn một, mới được hiểu là cô bạn ấy có một niềm vui dành riêng cho chính mình. Và tôi thường tự nhủ, nếu mình xinh đẹp duyên dáng hơn, chắc mình đã vui hơn, vui thực sự, bởi có những lời chúc thật hơn, thực sự là lời chúc.

Lần đầu tiên thất tình, tôi cũng buồn rất lâu, tự nhủ giá như mình hấp dẫn và khéo léo hơn, chắc tình yêu đã không bỏ mình mà đi sang phía cô gái khác.
Lần đầu tiên bị gia đình điệu cổ đi “xem mặt” trong một vụ mai mối theo kiểu “bố mẹ đặt đâu con ngồi đó”, tôi đã bị chê là trẻ quá, khó lòng làm chị dâu của bẩy đứa em chồng gần gấp đôi tuổi tôi. Và, trẻ đến mức khó có khả năng quản lý tiền cho chồng nếu thực sự đám mối manh này đi tới thành công. Hồi đó tôi vừa mừng vì thoát khỏi vụ ép duyên, vừa tự ti vì ý nghĩ, thì ra mình vẫn thiếu quá nhiều để có thể “đạt chuẩn” hôn nhân.

Sau này những lúc cơm không lành, canh chẳng ngọt trong gia đình bé nhỏ, tôi cũng thường tự nhủ, phải chi mình là người khác, mình giàu hơn để khỏi bị khinh, mình đảm đang hơn để khỏi bị chê, mình có cá tính vừa phải như mọi cô gái khác để khỏi bị ghét!
Chỉ thêm một chút nữa thôi, mình sẽ hạnh phúc!
Chỉ thoáng chốc, hai mươi năm đã trôi qua vụt như làn khói. Tôi đã từng yêu, từng thất vọng, từng hạnh phúc, từng rời bỏ. Chỉ có một thứ duy nhất mà tôi không bao giờ làm, đó là, bỏ rơi bản thân trong những cơn thất vọng.

Tranh minh họa: Tuyệt Đỉnh Sinh Vật

2. Tuần vừa rồi không rõ vì sao số lượng e-mail tâm sự gửi tới xin ý kiến về chuyện tình cảm riêng của các bạn độc giả tăng gấp mấy chục lần bình thường! Hình như tháng Tư là lúc tâm trạng bồn chồn bất an nhất, những người phụ nữ trẻ đi làm về trên những con đường đầy lá non mùa mới, và chạnh lòng!

Ai cũng hỏi rằng, vì sao họ không hạnh phúc? Người ngồi xế hộp mặc hàng hiệu, đeo đồng hồ trăm triệu do chồng tặng, cũng hỏi cái câu y chang người vừa ra trường chưa có mảnh tình vắt vai.

Tôi nhìn thấy hình ảnh của Trang Hạ trong quá khứ, trong mỗi câu chuyện của một phụ nữ.
Mọi người phụ nữ tìm đến đều có một điểm chung: Đều cảm thấy bản thân thiếu một cái gì đó để được hạnh phúc! Người giàu thì nói phải chăng mình không đẹp bằng bồ của chồng, mình sinh con xong rất béo? Người trẻ thì hỏi phải chăng vì thiếu tinh tế và cảm xúc nên mãi chả có người yêu? Ai cũng tưởng họ phải có thêm 1 cái gì đó thì họ sẽ có hạnh phúc.

Người phụ nữ đẹp nghĩ, giá như mình mạnh mẽ hơn, mình đã không mất nhiều đến thế trong tình yêu.
Người phụ nữ nghèo nghĩ, giá như mình giàu hơn một tí, mình đã giữ được chân anh ấy.
Người phụ nữ thất nghiệp nghĩ, phải chăng vì không tiền, bạn trai đã chia tay?
Người vợ trẻ nói, giá như tôi khéo léo nhịn nhục một chút, để đừng trút giận lên lá đơn li dị.
Chúng ta chỉ cách hạnh phúc một tầm tay với. Có điều, ta đã không với được tới!

3. Nhưng vấn đề chỉ là: Nếu bạn phải với, thì hạnh phúc ấy không phải là thứ hạnh phúc của chính bạn. Hoặc, cũng chẳng phải là thứ hạnh phúc dành cho bạn.

Khi còn trẻ, chúng ta luôn muốn dành những thứ tốt đẹp nhất cho người mình yêu. Chúng ta luôn mặc bộ quần áo đẹp nhất tới nơi hẹn, che giấu những tật xấu, chúng ta sẽ bộc lộ những ưu điểm để hy vọng được anh ấy yêu nhiều hơn. Ta hy vọng anh ấy yêu ta, vì thấy ta có rất nhiều điểm tốt đẹp. Khi không có hạnh phúc, khi bị bỏ rơi, bị phụ tình, tan vỡ những mối quan hệ sâu sắc, ta thường tự trách bản thân rằng, ta chẳng đủ tốt đẹp, cô gái nào kia có nhiều điều tuyệt vời hơn!

Nhưng khi đã từng trải, chúng ta sẽ nhận ra rằng: Người đàn ông gắn bó với chúng ta, thường lại là người đàn ông đã nhìn thấy hết những điểm yếu, và chấp nhận được những tính xấu đó của vợ! Chứ không phải là người đàn ông yêu ta vì chỉ nhìn thấy (và tận hưởng) được những điều tốt đẹp ở ta!

Và thường cuộc sống lại giản dị thế này thôi: Khi yêu chân thành, người đàn ông sẽ chấp nhận một người phụ nữ sống thật với chính mình, chứ không phải bắt người phụ nữ gồng lên với vỏ bọc tốt đẹp như một người nào khác.

Nên trước những lo âu đau khổ giống nhau của những phụ nữ khác nhau, tôi chỉ muốn trả lời chung các bạn một câu thôi: Tờ 500k có hạnh phúc của tờ 500k, tờ 10k cũng có hạnh phúc của tờ 10k! Kiêu hãnh lên để tin rằng những giá trị mình vốn có đã đủ để mình hạnh phúc. Để không chạy theo đuôi những mệnh giá bản chất chỉ là Số Không của người khác.
Theo Trang Hạ

Link bài viết: http://www.color4love.com/A551/Menh-gia-cua-dong-tien-hanh-phuc.htm?cid=0

Thứ Hai, 11 tháng 3, 2013

Người anh yêu nhất

Anh thầm cảm ơn tin nhắn gửi nhầm đó đã giúp anh hiểu ra ai là người yêu anh nhất!

Còn nhớ khi hồi đầu mới yêu nhau, ngày đầu tiên anh vừa mua điện thoại di động thì cũng là lúc nhận được tin nhắn đầu tiên của cô: "Em nhớ anh!" Đây cũng lần đầu họ liên lạc bằng tin nhắn điện thoại với nhau.
Khi đó, anh mân mê đọc lại ba chữ đó không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần đọc, trái tim anh trào lên một cảm xúc rung động ngọt ngào vô cùng. Cả một thời gian dài sau đó anh cũng không nỡ xóa tin nhắn đầu tiên đó của cô.
Hồi ấy cô và anh học đại học ở hai nơi cách xa nhau, những lần gặp gỡ chỉ ngắn ngủi trong giây lát, còn khoảng thời gian phải xa nhau lại dài dằng dặc. Và khi đó, những tin nhắn qua điện thoại đã trở thành một cầu nối tình yêu không thể thiếu giữa hai người, chúng đã gắn hai trái tim yêu thương nhung nhớ được xích lại gần nhau, và cùng cảm nhận được thấy sự tồn tại của nhau.
Còn nhớ một buổi tối, cô và anh đã hẹn nhau thời gian nhắn tin nói chuyện nhưng sau khi rất nhiều tin nhắn anh gửi đi cho cô đều không thấy có hồi âm trở lại, anh lo lắng gọi điện cho cô thì không có ai nhấc máy. Anh hoảng hốt khi nghĩ đến chuyện gì xảy ra cho cô liền cuống quýt vơ vội một cái áo khoác lên người rồi nhảy chuyến tàu đêm ngồi hơn 7 tiếng đồng hồ để đến nơi cô học. Hóa ra khi ấy cô đi học về mệt quá nên ngủ thiếp đi quên mất cuộc hẹn với anh.
Nhìn thấy cô đứng trước mặt vẫn khỏe mạnh an toàn, anh thở phào nhẹ nhõm ôm chầm cô vào lòng. Còn cô lúc đó cũng bật khóc vì xúc động.
Sau khi tốt nghiệp anh và cô kết hôn và có một cuộc sống êm đềm hạnh phúc. Họ vẫn dùng nhắn tin cho nhau để thuận tiện liên lạc nhưng những tin nhắn đã bị đơn giản đi rất nhiều: "Em đang ở đâu thế?" "Em đang trên xe buýt". "Bao giờ anh về đến nhà?" "10 phút nữa".
Anh thầm cảm ơn tin nhắn gửi nhầm đó đã giúp anh hiểu ra ai là người yêu anh nhất!
Sau này trong điện thoại của anh cũng dần có thêm rất nhiều tin nhắn của bạn bè đồng nghiệp và những tin nhắn của cô cũng nhanh chóng bị anh xóa đi đầu tiên để thay thế bằng những tin nhắn mới.
Cứ thế 5 năm trôi qua, tình yêu giữa hai người cùng phai nhạt dần trước những lo toan của cuộc sống. Anh cảm thấy cô không còn đáng yêu hấp dẫn như ngày xưa nữa, và không cảm nhận thấy những rung động nhung nhớ như trước đây khi họ yêu nhau. Và rồi một cô gái tên Như đã bước vào cuộc sống của anh từ đấy.
Anh tìm được tình yêu ở Như, tìm được cảm giác tình yêu đã bị đánh mất. Như yêu anh và chiều chuộng anh hết mực. Mối quan hệ của họ ngày càng trở nên sâu nặng. Ngoài thời gian ở nhà, bên ngoài anh vẫn âm thầm qua lại quan hệ với Như, anh nghĩ rằng Như mới chính là người yêu anh và hiểu anh nhất...
Một buổi tối như thường lệ, sau khi vui vẻ bên Như, anh lái xe về nhà. Trên đường về, chợt anh nảy ra một ý nghĩ, anh muốn thử tình cảm của Như xem tình yêu cô dành cho anh nhiều như thế nào, có nhiều như cô vẫn nói với anh không?
Nghĩ vậy anh dừng xe và gửi cho Như một tin nhắn: "Xe anh bị đâm trên đường. Anh đang ở... Em đến ngay nhé!" Sau đó anh ngồi trên xe chờ đợi. Một tiếng đồng hồ trôi qua vẫn không thấy Như đến, cũng như chẳng có bất cứ liên lạc gì từ phía cô. Anh lại nhắn lại thêm một lần nữa. Nhưng chờ một lúc vẫn không thấy có bất cứ động tĩnh gì. Anh giận dữ nổ máy quyết định bỏ về nhà.
Đúng lúc đó từ đằng xa có một chiếc taxi lao vút đến và thắng gấp ngay sát bên cạnh xe anh. Từ trong xe một người phụ nữ vẫn còn đang mặc bộ áo ngủ xộc xệch lao ra khỏi xe hốt hoảng chạy lại. Thật bất ngờ đó chính là vợ anh.
Anh giật mình vội vàng kiểm tra lại tin nhắn trong điện thoại. Tin nhắn đầu tiên anh gửi cho Như thì không sai. Nhưng tin nhắn thứ hai anh lại gửi nhầm cho vợ mình.
Chưa hết ngỡ ngàng thì vợ anh đã lao đến chỗ anh, không ngừng đập vào cửa kính gọi anh. Giọng cô lạc đi: "Anh... Sao vậy? Anh có sao không? Anh không làm sao chứ?" Anh mở cửa xe và ôm choàng vợ vào lòng, giọng anh nghẹn lại: "Không sao, anh không sao, chỉ là va chạm nhỏ thôi". Anh vừa nói vừa dịu dàng hôn lên trán cô, người cô vẫn còn chưa hết run rẩy.
Anh xót xa ôm cô chặt trong tay, mắt rơm rớm vì xúc động. Anh vô cùng hối hận vì những ham muốn nông nổi của mình mà đã phản bội cô, và thầm cảm ơn tin nhắn gửi nhầm đó đã giúp anh hiểu ra ai là người yêu anh nhất!
Nguồn: FB

http://www.color4love.com/10972/Goc-cam-xuc.htm

Thứ Tư, 19 tháng 12, 2012

Dòng sông


Tôi run cầm cập, hầu như chắc chắn rằng mình sẽ tiêu đời. Nhưng ở tuổi 13, một thằng con trai cho rằng “chết anh hùng” còn hơn “sống nhát cáy”!

Mùa hè năm 13 tuổi, tôi được tới vùng núi Bắc Carolina, ở chơi nhà anh Jim, ông anh họ cũng trạc tuổi tôi, và siêu nghịch. Jim hào hứng dẫn tôi đi tắm sông. Đó là một khúc sông hai bên bờ sông có cây xoè lá như che một mái vòm, còn bờ sông thì phủ đầy cát trắng như bãi biển vậy.
   
Bến sông chúng tôi tắm có một cây sồi lớn. Trên một cành cây chìa ra mặt nước có buộc một sợi dây!
    - Nhìn nhé! - Jim bảo tôi - Em chạy lấy đà một đoạn. Rồi em tóm lấy sợi dây, đưa thật mạnh và cao hết mức có thể, rồi em thả tay ra và rơi ùm xuống nước! Y như một cậu bé da đỏ ấy! Đây nhé, để anh làm cho em xem!
    Jim làm có vẻ rất dễ dàng, và khi ngoi đầu lên khỏi mặt nước sông, anh ấy la to:
    - Nào, đến lượt em!
   
Tôi run cầm cập, hầu như chắc chắn rằng mình sẽ tiêu đời. Nhưng ở tuổi 13, một thằng con trai cho rằng “chết anh hùng” còn hơn “sống nhát cáy”! Và khi tôi cũng nhảy, cũng ngoi lên khỏi mặt nước, mồm thổi phù phù cộng với ho khù khụ, thì Jim cười rất hài lòng.

Chúng tôi bơi sang bờ bên kia, nằm sưởi nắng trên cát, rồi bơi trở lại. Hai đứa ba hoa với nhau, tôi thì cho rằng mình như một chú hải ly trượt băng băng trong nước, còn Jim thì nói anh ấy thấy mình như con rái cá, và có thể nín thở rất lâu trong khi bơi.
 
    Chủ Nhật, mẹ Jim bảo chúng tôi phải ăn mặc đẹp. Hoá ra, theo tập tục vùng này, trẻ em lớn lên một chút phải làm lễ để mong "được dòng nước bảo vệ". Nhưng tôi với Jim chỉ gật gù cho có, rồi lẹ làng chuồn ra sông. 

    Một ngày nắng rực rỡ. Khi còn cách khúc sông có cây sồi lớn khoảng 100m, Jim kêu to:
    - Đua đi!
    - Đồng ý! - Tôi hét trả.
    
Chúng tôi cởi đồ ra ngay ở đó và cố chạy thật nhanh xem ai tới chỗ sợi dây trước. Tôi vốn là một tay chạy nhanh có hạng, nhưng Jim còn nhanh hơn. Với một tiếng hét to đắc thắng, Jim bám chắc sợi dây, nhún thật mạnh và tung mình lên cao theo hình vòng cung. Với một "style" hoàn hảo, Jim thả tay ra khỏi sợi dây và ngó xuống xem mình sẽ "hạ cánh" ở đâu.

    Nhưng ngay gần đó là những người đang làm lễ "dòng nước bảo vệ"! Tôi có thể thấy rõ ràng tất cả đang nhìn lên theo hướng Jim đang... lao xuống, mắt và miệng ai nấy đều tròn vo! 

    Một cách hào hùng, Jim nhanh chóng "từ trên trời rơi xuống", trông tuyệt đối giống một viên đạn súng thần công! Và ngay khi ngoi lên, viên đạn thần công bơi vội vào bờ, ôm... mông chạy biến trong khi dân làng vẫn đứng sững sờ không nói nên lời bên bờ sông!

    Tối hôm đó, Jim không ngủ nổi vì xấu hổ. Tôi đã cố gắng an ủi anh ấy như thế này:
    - Đừng buồn Jim ạ! Em chắc chắn là mọi người nghĩ rằng anh là một thiên thần từ trên trời bay xuống. Những thiên thần cũng có mặc gì đâu!

Bây giờ, tôi vẫn cho rằng thật ra cũng chẳng có nhiều sự khác biệt giữa những cậu bé nghịch ngợm đáng yêu và những thiên thần, giữa Thiên Đường và một khúc sông hiền hoà của tuổi thơ.
Garth Gilchrist
Thục Hân (dịch)
www.color4love.com – Quà tặng Giáng Sinh

Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

Không có tình huống nào vô vọng


Không có hy vọng, thì bạn chắc chắn thua cuộc. Nhưng với hy vọng, thì hẳn rằng bất kỳ tình huống nào cũng có thể có giải pháp – theo cách này hay cách khác.

Có một “truyền thuyết hiện đại” rất tuyệt vời không biết xuất phát từ đâu nhưng rất nhiều người đã nhận được.

 Đó là câu chuyện kể về một anh chàng cố gắng để giành được công việc là trợ giảng cho giáo sư trong một trường Đại học. Thật không may, hồ sơ của anh ta bị từ chối. Thế là anh ta viết hồi âm như sau:

          Gửi: Giáo sư Herbert A. Millington
                   Giám đốc - Ủy ban Nghiên cứu
                   ĐH Whitson
                   College Hill, MA 34109

          Giáo sư Millington kính mến,

          Cảm ơn ông vì bức thư ông đã gửi cho tôi ngày 16/3. Sau khi cân nhắc cẩn thận, tôi lấy làm tiếc phải thông báo với ông rằng tôi không thể chấp nhận việc ông từ chối giao cho tôi vị trí trợ giảng trong khoa của ông.

          Năm nay tôi đã đặc biệt may mắn trong việc nhận được một số lớn – lớn một cách bất thường – những lá thư từ chối. Với rất nhiều “ứng cử viên từ chối” đa dạng và đầy hứa hẹn như vậy, tôi thật không thể chấp nhận tất cả mọi lời từ chối đó được.

          Tôi biết trường Whitson nổi tiếng về những tiêu chuẩn khắt khe và đầy kinh nghiệm trong việc từ chối các ứng viên, tuy nhiên, tôi nhận thấy rằng lời từ chối của ông không phù hợp với nhu cầu của tôi vào thời điểm này. Do đó, tôi sẽ nhận vị trí trợ giảng trong khoa của ông, bắt đầu từ tháng 8 tới. Tôi rất nóng lòng được gặp ông vào lúc đó.

          Chúc ông may mắn hơn khi từ chối những ứng viên trong tương lai.
          Kính thư,
Chris L. Jensen
 
Có câu nói rằng, hãy nhìn xem phải cần những gì mới khiến một người nản chí, thì anh sẽ biết người đó lớn lao đến mức nào. Nếu câu đó là đúng, thì anh chàng trong câu chuyện nói trên hẳn là khổng lồ. Tôi cũng có thể nói điều tương tự về một cậu bé, mà thực ra, không to lớn lắm. Nhưng rất khó để khiến cậu ấy nản chí, cho nên cậu ấy đã chứng minh rằng cậu ấy có một người khổng lồ ở bên trong.

Khoảng 40 năm trước, khi mới 11 tuổi, Morgan Rowe đã mất cánh tay trái và hầu hết chức năng của cánh tay phải. Bi kịch này xảy ra khi cậu bị ngã khỏi một chiếc máy kéo tại công ty của bố mình ở Valdosta (bang Georgia) và bị chiếc máy khổng lồ kéo lê đi. Cánh tay trái của Morgan bị nghiền nát còn cánh tay phải cũng bị thương nặng.

Cậu bé Morgan được cho ra viện sau 3 tháng rưỡi điều trị. Việc đầu tiên mà cậu bé đặt mục tiêu để làm là giúp bố mẹ trả các hóa đơn viện phí – tổng cộng lên tới 30.000 đôla.

Hồi đó thì khoản tiền này có giá trị lớn hơn bây giờ nhiều. Đối với một cậu bé 11 tuổi, để hoàn thành một nhiệm vụ như vậy, thì tình huống này có vẻ như vô vọng.

Trong suốt 5 năm liền, Morgan hì hụi đi dọc các con phố khắp nơi để nhặt chai, hộp, lon rỗng. Cậu nhặt được hàng ngàn chiếc lon, ngoài ra cậu còn đi giao báo. Cậu không bao giờ từ bỏ hy vọng. Ban đầu, cậu trả xong được hóa đơn tiền xe cấp cứu là 455 đôla. Sau đó cậu đưa thêm được cho bố mẹ 2.500 đôla để trả một phần viện phí.

Vẫn còn cả một chặng đường dài cho Morgan, mặc dù bố mẹ cậu đã gom góp được thêm 9.000 đôla để trả nợ.
 Nhiều người bắt đầu nghe nói đến cậu bé đầy nghị lực này, và cuối cùng, có thêm khoảng 2.000 khoản quyên góp nữa được gửi đến cho cậu, tổng cộng là 25.000 đôla. Tiền viện phí được trả đầy đủ! Morgan để riêng phần tiền thừa để sau này đóng tiền học.

Rồi sao nữa? Mặc dù mọi khoản nợ đã được trả, nhưng Morgan vẫn tiếp tục dự án của mình: cậu tiếp tục để dành tiền để có thể giúp đỡ người khác.

Người ta đã quên nói cho cậu bé này rằng cậu bị thương quá nặng, không thể làm nổi những công việc như thế đâu. Người ta cũng đã quên nói với cậu rằng hoàn cảnh của cậu là vô vọng rồi. Vì người ta đã quên nói, nên cậu bé Morgan đã không nhận ra rằng một cậu bé 11 tuổi với đôi tay thương tật sẽ không bao giờ có thể trả được khoản tiền viện phí lớn đến thế.
 Nhà cải cách Martin Luther từng nói: “Tất cả mọi điều được làm trên thế giới này, đều được làm bởi những người có hy vọng”. Còn nghệ sĩ Dinah Shore thì nói: “Không có tình huống vô vọng – chỉ có những con người vô vọng về các tình huống mà thôi”. Có lẽ Morgan Rowe đã biết điều đó.

Không ai trẻ và khỏe mãi được. Hoàn cảnh sống của mỗi người cũng có thể thay đổi chỉ trong một khoảnh khắc. Sức khỏe có thể rời bỏ chúng ta và chúng ta cũng có thể mất đi những người rất quan trọng trong đời mình.

Nhưng không có tình huống nào vô vọng. Nên, bạn đừng dễ dàng từ bỏ hy vọng của mình, ngay cả khi mọi thứ dường như đều u ám. Không có hy vọng, thì bạn chắc chắn thua cuộc. Nhưng với hy vọng, thì hẳn rằng bất kỳ tình huống nào cũng có thể có giải pháp – theo cách này hay cách khác.
 
Steve Goodier
Thục Hân (dịch)
www.color4love.com– Everything to color your love


Thứ Sáu, 26 tháng 10, 2012

Nếu bạn mắc kẹt trong một mối quan hệ nào đó...

Có một điểm chung của tất cả các mối quan hệ bền vững: đó là những mối quan hệ đó đều được tạo ra bởi những con người có rất nhiều cơ hội để bỏ đi, để bỏ cuộc hoặc đi tiếp, nhưng họ vẫn cứ giữ chặt lấy.

Trong siêu thị, mặc dù đứa con nhỏ đang la lối ầm ỹ khi phải ngồi trong chiếc xe đẩy hàng, nhưng người mẹ trẻ vẫn không hề nao núng.

“Có lẽ con nên thôi khóc lóc đi” – Bà mẹ nói, bình tĩnh như thể đang ru con ngủ chứ không phải là đang bước đi giữa chỗ đông người - “Không ăn thua gì đâu. Con còn mắc kẹt với mẹ ít nhất là 18 năm cơ”.
Thực tế, em bé đó có thể không biết là mình may mắn đến thế nào khi được “mắc kẹt” với mẹ mình ít nhất trong 18 năm. Bởi cho dù em bé có cáu kỉnh, có ốm mệt, có gặp chuyện bực mình, chắc chắn người mẹ vẫn ở đó. Người mẹ cũng “mắc kẹt” với em.
 Và, sự thật là, hầu hết các mối quan hệ thực sự quan trọng đều được xây dựng dựa trên sức mạnh của sự “mắc kẹt” đó. Mà không phải ai cũng có được ai đó mà mình có thể tin tưởng được rằng sẽ luôn “mắc kẹt” với mình trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Một giảng viên đại học đã đưa ra câu hỏi mẹo cho các sinh viên của mình: “Cái gì có bốn chân nhưng không bỏ đi?”. Khi giảng viên hỏi câu đó, bà hy vọng rằng sinh viên sẽ nghĩ sáng tạo, và ít nhất cũng đưa ra được một đáp án – là cái bàn.
Tuy nhiên, một nữ sinh viên bất ngờ lẩm bẩm – đủ to khiến người khác nghe thấy: “Có bốn chân thì là hai bạn trai cũ của em… nhưng họ đều bỏ đi cả”.
Đúng vậy, con người ta có thể rời bỏ một mối quan hệ vì bất kỳ lý do gì. Và đôi khi, chúng ta cũng nên bỏ một số mối quan hệ lại phía sau. Không phải mọi tình bạn hoặc tình yêu đều có một tương lai lành mạnh.
Đôi khi, chúng ta mang theo quá nhiều những vấn đề và hành vi có tính hủy hoại, khiến một mối quan hệ tốt không có cơ hội sống sót lâu dài.
Đôi khi, một sự thái quá nào đó khiến cho việc giữ gìn một mối quan hệ là bất khả thi. Đôi khi, việc từ bỏ lại là cần thiết.
 Nhưng cũng có những thời điểm cần bạn bám chặt lấy như “mắc kẹt”. Có một điểm chung của tất cả các mối quan hệ bền vững: đó là những mối quan hệ đó đều được tạo ra bởi những con người có rất nhiều cơ hội để bỏ cuộc, để bỏ đi hoặc đi tiếp, nhưng họ vẫn cứ giữ chặt lấy.
Có thể là vì họ biết rằng những người mà họ yêu thương không phải lúc nào cũng “đáng yêu”, hoặc không phải lúc nào cũng dễ sống cùng, nhưng họ thấy như thế cũng không sao. Họ muốn có một mối quan hệ có ý nghĩa, quan trọng và lâu bền, và kiểu quan hệ như thế phải được nuôi dưỡng bằng sự kiên nhẫn và thấu hiểu.
Tác giả John Gray đôi khi kể câu chuyện về một cô gái trẻ, khi người em trai chuẩn bị đến chơi thì cô đã nhờ em trai mua hộ mình mấy viên thuốc giảm đau. Cậu em trai quên mất, cho nên, sau đó, khi một người bạn thân tới thăm, cô đang bị đau và rất cáu kỉnh – hơi điên rồ một chút nữa.
Anh bạn thân bỗng dưng phải gánh cơn giận dữ của cô bạn, anh ta cảm thấy như mình bị tấn công một cách vô lý và cũng bùng nổ để tự vệ. Họ nói với nhau những lời cay nghiệt và anh bạn bỏ ra cửa, định đi về.
Bỗng nhiên, cô gái nói: “Dừng lại, cậu đừng đi. Đây là lúc mình cần đến cậu nhất! Mình đang bị đau. Từ hôm qua đến giờ mình chưa hề ngủ. Cậu hãy nghe mình. Cậu đang giống như một người bạn tùy theo thời tiết. Nếu mình  ngọt ngào, thì cậu thấy ổn. Còn nếu mình khó chịu, thì cậu bỏ về!”.
Và vừa rơi nước mắt, cô gái vừa nói: “Mình đang rất mệt mỏi, và cũng rất đau lòng. Mình có cảm giác như mình chẳng có gì để cho cậu cả, và thực sự là thế. Nhưng cậu hãy ôm mình đi. Và đừng nói gì… chỉ cần ôm mình thôi”.
Anh bạn ôm lấy cô và cả hai đều không nói gì – cho đến khi cô cảm ơn anh vì đã có mặt ở đó.
Tôi nghĩ rằng trong cuộc sống, mỗi mối quan hệ có rất nhiều lúc bị thử thách. Và tôi cũng nghĩ rằng mỗi lần một mối quan hệ vượt qua được một chặng đường gồ ghề và sống sót qua một kiểu khó khăn nào đó, mỗi lần mà những con người trong mối quan hệ đó quyết định rằng việc họ ở bên nhau là đủ quan trọng để cố gắng sửa lại những gì đang không đúng, thì mối quan hệ đó sẽ thay đổi.
 Có thể không nhiều, nhưng vẫn là một chút. Và dần dần, từng chút một, thì những mối quan hệ như thế, những sự gắn bó và “mắc kẹt” như thế, sẽ trở thành một thứ đẹp đẽ, một viên ngọc vô cùng giá trị.
Và là một thứ đủ xứng đáng để bạn “mắc kẹt” cùng với nó.
Thục Hân (dịch)


www.color4love.com– Everything to color your love