Hiển thị các bài đăng có nhãn kỷ niệm. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn kỷ niệm. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 22 tháng 5, 2013

Mệnh giá của đồng tiền hạnh phúc

Chỉ thêm một chút nữa thôi, mình sẽ hạnh phúc!

1. Hồi đại học, một trong những thứ làm tôi sợ hãi nhất đời là đám hoa phát chẩn của lũ bạn trai học cùng lớp. Mỗi dịp 8/3, lũ con trai trong lớp sẽ đóng tiền cho lớp trưởng, để đếm xem trong lớp có bao nhiêu bạn gái, thì mua từng đó bông hồng, hoặc từng đó bông cẩm chướng đỏ, hoặc từng đó tấm thiệp. Nghĩa là ai cũng không bị bỏ quên, cũng có nghĩa là, lời chúc tập thể theo công thức “cộng tiền – đếm người – chia quà” ấy càng làm cho sự lẻ loi của bông hoa tăng lên vài phần.

Và nghĩa là, hoa trên tay phải nhiều hơn một, mới được hiểu là cô bạn ấy có một niềm vui dành riêng cho chính mình. Và tôi thường tự nhủ, nếu mình xinh đẹp duyên dáng hơn, chắc mình đã vui hơn, vui thực sự, bởi có những lời chúc thật hơn, thực sự là lời chúc.

Lần đầu tiên thất tình, tôi cũng buồn rất lâu, tự nhủ giá như mình hấp dẫn và khéo léo hơn, chắc tình yêu đã không bỏ mình mà đi sang phía cô gái khác.
Lần đầu tiên bị gia đình điệu cổ đi “xem mặt” trong một vụ mai mối theo kiểu “bố mẹ đặt đâu con ngồi đó”, tôi đã bị chê là trẻ quá, khó lòng làm chị dâu của bẩy đứa em chồng gần gấp đôi tuổi tôi. Và, trẻ đến mức khó có khả năng quản lý tiền cho chồng nếu thực sự đám mối manh này đi tới thành công. Hồi đó tôi vừa mừng vì thoát khỏi vụ ép duyên, vừa tự ti vì ý nghĩ, thì ra mình vẫn thiếu quá nhiều để có thể “đạt chuẩn” hôn nhân.

Sau này những lúc cơm không lành, canh chẳng ngọt trong gia đình bé nhỏ, tôi cũng thường tự nhủ, phải chi mình là người khác, mình giàu hơn để khỏi bị khinh, mình đảm đang hơn để khỏi bị chê, mình có cá tính vừa phải như mọi cô gái khác để khỏi bị ghét!
Chỉ thêm một chút nữa thôi, mình sẽ hạnh phúc!
Chỉ thoáng chốc, hai mươi năm đã trôi qua vụt như làn khói. Tôi đã từng yêu, từng thất vọng, từng hạnh phúc, từng rời bỏ. Chỉ có một thứ duy nhất mà tôi không bao giờ làm, đó là, bỏ rơi bản thân trong những cơn thất vọng.

Tranh minh họa: Tuyệt Đỉnh Sinh Vật

2. Tuần vừa rồi không rõ vì sao số lượng e-mail tâm sự gửi tới xin ý kiến về chuyện tình cảm riêng của các bạn độc giả tăng gấp mấy chục lần bình thường! Hình như tháng Tư là lúc tâm trạng bồn chồn bất an nhất, những người phụ nữ trẻ đi làm về trên những con đường đầy lá non mùa mới, và chạnh lòng!

Ai cũng hỏi rằng, vì sao họ không hạnh phúc? Người ngồi xế hộp mặc hàng hiệu, đeo đồng hồ trăm triệu do chồng tặng, cũng hỏi cái câu y chang người vừa ra trường chưa có mảnh tình vắt vai.

Tôi nhìn thấy hình ảnh của Trang Hạ trong quá khứ, trong mỗi câu chuyện của một phụ nữ.
Mọi người phụ nữ tìm đến đều có một điểm chung: Đều cảm thấy bản thân thiếu một cái gì đó để được hạnh phúc! Người giàu thì nói phải chăng mình không đẹp bằng bồ của chồng, mình sinh con xong rất béo? Người trẻ thì hỏi phải chăng vì thiếu tinh tế và cảm xúc nên mãi chả có người yêu? Ai cũng tưởng họ phải có thêm 1 cái gì đó thì họ sẽ có hạnh phúc.

Người phụ nữ đẹp nghĩ, giá như mình mạnh mẽ hơn, mình đã không mất nhiều đến thế trong tình yêu.
Người phụ nữ nghèo nghĩ, giá như mình giàu hơn một tí, mình đã giữ được chân anh ấy.
Người phụ nữ thất nghiệp nghĩ, phải chăng vì không tiền, bạn trai đã chia tay?
Người vợ trẻ nói, giá như tôi khéo léo nhịn nhục một chút, để đừng trút giận lên lá đơn li dị.
Chúng ta chỉ cách hạnh phúc một tầm tay với. Có điều, ta đã không với được tới!

3. Nhưng vấn đề chỉ là: Nếu bạn phải với, thì hạnh phúc ấy không phải là thứ hạnh phúc của chính bạn. Hoặc, cũng chẳng phải là thứ hạnh phúc dành cho bạn.

Khi còn trẻ, chúng ta luôn muốn dành những thứ tốt đẹp nhất cho người mình yêu. Chúng ta luôn mặc bộ quần áo đẹp nhất tới nơi hẹn, che giấu những tật xấu, chúng ta sẽ bộc lộ những ưu điểm để hy vọng được anh ấy yêu nhiều hơn. Ta hy vọng anh ấy yêu ta, vì thấy ta có rất nhiều điểm tốt đẹp. Khi không có hạnh phúc, khi bị bỏ rơi, bị phụ tình, tan vỡ những mối quan hệ sâu sắc, ta thường tự trách bản thân rằng, ta chẳng đủ tốt đẹp, cô gái nào kia có nhiều điều tuyệt vời hơn!

Nhưng khi đã từng trải, chúng ta sẽ nhận ra rằng: Người đàn ông gắn bó với chúng ta, thường lại là người đàn ông đã nhìn thấy hết những điểm yếu, và chấp nhận được những tính xấu đó của vợ! Chứ không phải là người đàn ông yêu ta vì chỉ nhìn thấy (và tận hưởng) được những điều tốt đẹp ở ta!

Và thường cuộc sống lại giản dị thế này thôi: Khi yêu chân thành, người đàn ông sẽ chấp nhận một người phụ nữ sống thật với chính mình, chứ không phải bắt người phụ nữ gồng lên với vỏ bọc tốt đẹp như một người nào khác.

Nên trước những lo âu đau khổ giống nhau của những phụ nữ khác nhau, tôi chỉ muốn trả lời chung các bạn một câu thôi: Tờ 500k có hạnh phúc của tờ 500k, tờ 10k cũng có hạnh phúc của tờ 10k! Kiêu hãnh lên để tin rằng những giá trị mình vốn có đã đủ để mình hạnh phúc. Để không chạy theo đuôi những mệnh giá bản chất chỉ là Số Không của người khác.
Theo Trang Hạ

Link bài viết: http://www.color4love.com/A551/Menh-gia-cua-dong-tien-hanh-phuc.htm?cid=0

Sự tích Hoa Vạn Thọ

Hoa nở nhiều bông, lâu tàn, có hương thơm đặc biệt như là hương thơm của lòng hiếu thảo. Lá cũng thơm, đẹp như được một người rất khéo tay cắt tỉa chạm trổ. Hoa ấy ngày nay ta gọi là hoa Vạn Thọ. Tên có hai chữ nhưng đó là cả một lời chúc cho ông bà, cha mẹ và tất cả mọi người ôi ôi cũng được sống lâu trăm tuổi với những người thân của mình...



Ngày xưa có một em bé nghèo, mẹ mất sớm nên chỉ được sống với cha. Cha là chỗ để em nương tựa, nhưng cũng là người em phải chăm sóc, vì từ ngày mẹ không còn, cha em thường bị ốm đau luôn... Lúc mẹ còn sống, em cũng được đi học dăm ba chữ. Sau khi mẹ mất, em đành học nghề để kiếm tiền nuôi cha. Em rất khéo tay nên đến học chạm trổ với một ông bác họ rất giỏi về nghề này. Năm đó cha em ốm khá nặng. ông bác họ đã hết sức giúp đỡ nhưng sau đó đành chịu vì ông cũng nghèo. ông mách cho em bé biết là ở vùng dưới có một tên nhà giàu đang cất nhà mới, cần thợ chạm trổ cột kèo. Em liền nhờ ông bác họ chăm sóc cha hộ rồi xách đồ nghề đi ngay. Em mong sẽ kiếm được một ít tiền về thuốc thang cho cha. Gặp em, tên nhà giàu cho biết là hắn đã thuê đủ thợ rồi. Nhưng hắn lại hỏi em:
-Bây giờ tao không cần thợ chạm trổ mà cần một người giúp tao chuyện khác.
-Thưa ông chuyện gì?
-Mày biết ai có tài, cây chết rồi, vật chết rồi, người chết rồi, vẫn làm sống lại được thì mách cho tao, tao sẽ thưởng tiền và cho một ít thóc gạo. Tên nhà giàu này tiền của thì nhiều, nhưng lại không có một tí tẹo thông minh nào. Đã thế hắn lại thích tỏ ra ta cũng là người có chút ít chữ nghĩa và tài trí. Vì vậy, hắn thích chơi với những người có tài để học điều này điều nọ rồi đi khoe với bà con họ hàng hoặc với người này người kia. Nghe hắn bảo cần có một người có tài, cây chết rồi, vật chết rồi, người chết rồi, vẫn làm sống lại được, em bé liền nhìn ra sân, nhìn lên bàn thờ nhà hắn ta, ngẫm nghĩ một giây lâu rồi nói:
-Thưa ông, những việc ấy, ông có thể giao cho con...
-Con ông nào? Con nhà ai?
-Con chứ còn con nhà ai nữa?
-Mày ấy à?
-Dạ!
-Mày có thể cứu cây, cứu vật, cứu người chết rồi sống lại được à?
-Dạ!
-Mày tự làm à?
-Dạ!
-Mày làm không được thì sao?
-Thì con xin ở làm người giúp việc không công cho ông trong ba năm.
-Được!
-Nhưng còn nếu con làm được thì sao?
-Tao sẽ thưởng cho mày một chục quan tiền và một chục ông thóc. Em bé liền chỉ ra một dây bầu sắp leo lên đến giàn ở ngoài sân tên nhà giàu và nói:
-Xin ông cứ cắt ngọn, nhổ hết rễ cái dây bầu kia, con làm phép, dây bầu sẽ sống lại cho ông xem. Tên nhà giàu đần độn nghe nói liền làm theo ngay. Em bé cầm cái ngọn bầu, chùm rễ bầu ra về, nói chắc:
-Sáng mai, mời ông cứ dậy sớm ra mà xem! Sáng hôm sau, tên nhà giàu gắng dậy sớm (vì hắn ta vốn quen thói dậy muộn) ra chỗ cái gốc bầu bị ngắt ngọn, cắt rễ thì đã thấy cây bầu sống lại thật. Khi em bé đến, hắn ta mở mắt ra mà nhìn em rồi khen:
-Hi! Hi! Mày giỏi lắm! Dây bầu sống lại thật rồi! Mày làm như thế nào, thử nói tao nghe!
-Thưa ông, để con cứu vật, cứu người, nhận thưởng của ông rồi con hãy nói luôn một thể.
-Hi! Hi! ừ! Như vậy cũng được! Em bé lại chỉ con gà trống tơ đang đi trên sân rồi nói:
-Thưa ông, ông cứ cho người nhà bắt con gà trống tơ kia thịt đi, sau đó ông cứ cho con bộ lông của nó con mang về nhà, ngày mai con sẽ mang nó sống lại nộp cho ông! Tên nhà giàu ngu ngốc liền sai người nhà làm y lời em bé bảo. Em bé nhận bộ lông gà đủ các màu xanh trắng, tía ra về. Hôm sau em trở lại, mang theo một con gà trống tơ, đưa cho tên nhà giàu xem và nói:
-Con đã làm phép cho nó sống lại rồi. ông xem có phải đúng là con gà nhà ông đã bị giết thịt hôm qua không? Tên nhà giàu đần độn ngu si càng trố mắt ra mà nhìn em bé, hắn nói:
-Hi! Hi! Đúng là nó rồi! Giỏi thật! Mày làm cách nào mà lại cứu sống được nó. Nói ngay cho tao nghe đi.
-Con đã nói từ đầu là xong cả ba việc, cứu cây, cứu vật, cứu người, nhận xong tiền thưởng, thóc thưởng con mới nói kia mà! Tên nhà giàu đành phải nhượng bộ lần nữa. Em bé liền nhìn lên bàn thờ tên nhà giàu nói:
-Bây giờ ông cho con mượn cái bức vẽ ông cụ nhà, để con đem về một ngày, sáng mai con sẽ mang ông cụ sống lại đến cho ông. Tên nhà giàu ngu ngốc lại làm đúng theo lời em bé. Hắn ta vừa bàng hoàng, vừa kinh ngạc hỏi lại:
-Ngày mai, chú sẽ đưa ông cụ tôi sống lại đến đây à?
-Dạ! Tên nhà giàu cứ đứng ngẩn người ra mà nhìn em bé mang cái bức vẽ ra về... Hôm sau em bé cầm bức vẽ trở lại, tên nhà giàu hỏi ngay:
-ông cụ nhà tôi sống lại chưa?
-Dạ rồi!
-Sao chưa thấy ông cụ đâu cả! Em bé liền chỉ vào cuộn giấy nói:
-Dạ, ở trong này rồi! Nói xong em bé mở cuộn giấy ra. Tên nhà giàu trợn mắt hỏi:
-Thế này mà gọi là sống à?
-Dạ!
-Mày điên à?
-Dạ không! Thưa ông vậy ông bảo cụ này chết à?
-Không chết thì sống đấy? Em bé điềm tĩnh trả lời:
-Dạ, sống thật đấy chứ! Bởi vì người chết thì phải nhắm mắt. Mắt ông cụ vẫn mở to thế này, sao lại bảo là chết! Và người chết thì làm sao cười được. ông cụ cười thế này mà lại bảo là chết rồi sao? Như thế là em bé đã vẽ lại bức tranh, ông cụ trong bức vẽ mới lại hơi mỉm cười. Tên nhà giàu đần độn, ngu ngốc không biết làm sao đành phải chịu thua cuộc em bé. Lão ta còn khen:
-Hi! Hi! Mày khôn lắm! ông phải chịu là mày giỏi... Nhưng còn cái con gà trống tơ và dây bầu thì mày đã làm như thế nào? ông cứ mang tiền và thóc thưởng ra đây, con nhận xong, con sẽ nói. Tên nhà giàu liền vào lấy tiền và sai người nhà đong thóc thưởng cho em bé. Nhận thưởng xong, bấy giờ em bé mới nói:
-Thưa ông, cái dây bầu kia sống lại là nhờ thế này. Con đã chọn một cái dây bầu giống như cái dây bầu nhà ông, đang đêm mang đến trồng lại, chỉ có thế thôi! Tên nhà giàu nghe nói cứ lặng người đi, vì xấu hổ. Em bé lại nói tiếp:
-Còn con gà trống tơ, thưa ông, nó cũng na ná như vậy. Con đã để ý và biết là trong xóm con có một con gà tía, rất giống con gà mà ông đã cho thịt. Gà rất nhiều con trông giống nhau, ông muốn có con nữa, con sẽ có ngay cho ông. Con bỏ tiền ra mua đem nộp cho ông rồi sẽ có tiền thưởng to hơn gấp nhiều lần mang về. Tên nhà giàu bấy giờ mới thấy hết cái đần độn, ngu ngốc của mình. Lão ta ôm đầu than thở:
-Chỉ có vậy mà mình chẳng đoán ra! Nhưng dù sao thằng bé này vẫn là đứa giỏi. Hi! Hi! Thưởng cho nó cũng phải lắm. Nghĩ đến chuyện rồi mình sẽ bắt chước em bé và sẽ có khối người phục mình, hắn vui vẻ nhìn em bé nhận tiền, nhận thóc ra về. Có lẽ trong việc này, hắn đã tỏ ra bớt phần ngu ngốc. Thấy con mang mười quan tiền và mười ông thóc về, người cha mừng rỡ lạ lùng. Nghe con kể lại chuyện, ông đang ốm cũng phải cười khẽ mấy tiếng... Người cha vừa khỏi bệnh thì tiền kia thóc kia cũng không còn nữa. Mà ngày giỗ mẹ sắp đến rồi. ông liền nói với con:
-Thôi con ạ, cứ nấu bát cơm, kho đĩa cá cúng mẹ là được rồi. Nhưng em bé hiếu thảo nào đâu chịu vậy. Em lại nghĩ đến tên nhà giàu tuy đần độn, ngu ngốc nhưng không đến nỗi keo kiệt kia. Em nghĩ bụng:
-Lần trước ông ta đố mình, bây giờ mình có cái gì đố lại nhỉ! Em định vậy nhưng chưa nghĩ ra được cách nào. Trước mắt em phải lo giỗ mẹ cái đã. ừ thì một bát cơm, một đĩa cá, nhưng cũng có tí hương hoa cho mẹ vui lòng. Em sẽ gắng tìm mua một nén hương. Còn hoa? Đang mùa cây khô, lá vàng, cả xóm chẳng thấy cái hoa nào để xin cả. Không có thì phải làm ra vậy!

Em bé vốn khéo tay lại vô cùng thông minh ấy liền chọn những lá lúa to đẹp nhất, cắt ra thành những sợi thật nhỏ rồi bó túm lại, bên dưới thắt thật chặt, còn bên trên thì cho xòe ra. Em lấy kéo tỉa thật đẹp, thật tròn. Sau đó em lại đi hái mấy cái lá xanh, buộc thêm vào ở dưới nhìn như cái đài hoa. Em làm một chùm năm cái, cắm vào ống tre, đặt lên bàn thờ cúng mẹ. Người cha thấy thế liền hỏi con:
-Con có thứ hoa gì mà lạ vậy? Em bé mỉm cười, ngẫm nghĩ một lát rồi đáp:
-Hoa trăm tuổi đó mà cha! Hoa để cúng mẹ rồi mẹ sẽ phù hộ cho cha sống thật lâu với con đó!
-Mới nhìn, cha cứ tưởng là hoa thật. Lời nói của người cha bỗng làm cho em bé này Sinh ra một ý mới. Vậy là sau khi cúng mẹ, em liền đem một bông hoa kia đến tên nhà giàu và nói:
-Tôi có bông hoa lạ mang đến để biếu ông và cám ơn ông đã thưởng cho tôi tiền, thóc dạo nào. Tên nhà giàu vui vẻ nhận hoa rồi hỏi lại:
-Hoa này là hoa thật hay hoa giả?
-Muốn thật thì nó thật mà muốn giả thì nó giả.
-Vì sao lại thật? Vì sao lại giả?
-Thật vì nó có thật mà giả vì nó không phải từ cây mà từ tay người làm ra. Em bé trả lời xong tiếp luôn:
-Lần trước ông ra bài cho con làm. Lần này con xin phép được đố ông một câu vì con nghe nói ông giỏi về chuyện giải các câu đố lắm. Tên nhà giàu nghe nói, gan ruột cứ nở nang cả ra.
-ừ, đố đi!
-Con đố ông hoa này có bao nhiêu cánh. ông mà đoán trúng, con sẽ đến ở giúp việc không công cho ông ba tháng.
-Còn nếu không đoán đúng?
-Điều đó xin tùy ông! Con chỉ xin nói là hiện nay con đang cần vải để may cho cha con một bộ quần áo mới. Tết sắp đến rồi.
-Được, tao mà đoán sai, tao sẽ cho mày mấy thước vải về may áo cho cha mày.
-Dạ, vậy thì ông đoán đi! Tên nhà giàu nhìn vào bông hoa một lúc rồi nói:
-Tao đếm có được không?
-Đếm thì không phải là đoán nữa rồi. Nhưng xin ông cứ đếm. Tên nhà giàu thử đếm mà không tài nào đếm được vì cánh hoa nhiều quá, cứ xúm xít xen lẫn vào. Không làm sao biết rõ cánh hoa nào đã đếm, cánh hoa nào chưa đếm.
-Tao mở ra đếm có được không?
-Mở ra thì càng không phải là đoán nữa rồi. Nhưng xin ông cứ mở. Tên nhà giàu liền mở bông hoa ra, bắt đầu đếm. ông ta đếm khá vất vả. Vì những cánh hoa bé và nhiều quá. Có lúc vừa đếm xong được một khóm gió bỗng thổi tung làm lẫn những cánh hoa chưa đếm vào. Có lúc chính ông ta quên mất là mình đã đếm đến chục thứ mấy, tám mươi hay chín mươi... Nhưng ông ta vẫn quyết đếm cho kỳ được. ông đếm mãi, gần hết cả buổi sáng mới gọi là xong. ông ta hớn hở trả lời luôn:
-Bông hoa này có vừa đúng một nghìn cánh! Em bé liền hỏi lại:
-ông bảo là một nghìn cánh?
-Hi! Hi! Chứ sao nữa! Mày đã chịu thua tao chưa nào?
-Vậy thì ông sai, sai to rồi!
-Sao lại sai! Mày đếm đi!
-Thưa ông tôi đã đếm rồi! Phải nói là ông đã đếm đúng nhưng mà vẫn sai.
-Hi! Hi! Thằng này nói lạ: đúng mà lại sai! Như vậy là thế nào?
-Dạ vì ông đã quên rằng: Hoa nào thì cũng có cánh và có nhụy, ông đã đếm cả cánh và nhụy gộp vào với nhau rồi.
-Cái nào là cánh, cái nào là nhụy?
-Thưa ông, những cái ngắn hơn nhỏ hơn một chút là nhụy. Đây con sẽ chỉ cho ông xem. Em bé liền nhặt ra những sợi rơm nhỏ hơn và ngắn hơn một tí rồi bảo:
-ông xem đấy là nhụy đâu phải là cánh!
-Nhụy thì nó nằm ở giữa, sao nhụy này lại lẫn lung tung?
-Dạ, vì bông hoa này gồm nhiều hoa nhỏ ghép lại, mỗi hoa có bốn cánh và một nhụy ở giữa.
-Vậy theo mày có bao nhiêu cánh, bao nhiêu nhụy?
-Tám trăm cái cánh, hai trăm cái nhụy! Một lần nữa, tên nhà giàu lại phải chịu thua em bé.
-Hi! Hi! Thằng này nói phải! Hoa thì phải có nhụy chứ! Tao quên, tao quên! Được, tao sẽ thưởng cho mày!
Nhưng mày phải buộc lại cái bông hoa này để nó cho tao! Tao sẽ đem đi đố người khác xem họ có bị quên như tao không? Tao được cuộc, tao sẽ còn được to gấp mấy mày! Em bé nhận được mấy thước vải về may áo Tết cho cha. Em kể hết đầu đuôi câu chuyện cho cha nghe. Lần này không còn bị ốm như lần trước, người cha đã bật lên cười thành tiếng. Ăn Tết xong, người bác họ đi làm ở xa về bảo cho hai cha con biết là vua đang dựng một ngôi đền lớn và cần có nhiều thợ chạm trổ thật khéo tay. Ông rủ hai bố con em bé cùng đi với mình, hứa sẽ đưa em vào một nhóm người chuyên chạm trổ ở chân cột đền. Hai bố con cùng về kinh. Sau này, nhờ khéo tay, lại thông minh sáng tạo, em bé trở thành người thợ chạm trổ giỏi nhất nước. Một lần người thợ tài giỏi ấy được gặp cháu thần cây là thần Tiêu Lá. Nghe người thợ tài giỏi nhất nước kể lại câu chuyện ngày nhỏ, thần Tiêu Lá liền hỏi thật kỹ, sau đó thần tạo nên một giống hoa để người đời nhớ mãi tấm lòng của chú bé hiếu thảo rất đỗi thông minh kia. Hoa có hình dáng rất giống cái bông hoa kết bằng rơm của em bé ngày xưa. Hoa cũng có màu vàng như rơm, đẹp tươi hơn rơm, mà cũng nở vào dịp Tết. Hoa nở nhiều bông, lâu tàn, có hương thơm đặc biệt như là hương thơm của lòng hiếu thảo. Lá cũng thơm, đẹp như được một người rất khéo tay cắt tỉa chạm trổ. Hoa ấy ngày nay ta gọi là hoa Vạn Thọ. Tên có hai chữ nhưng đó là cả một lời chúc cho ông bà, cha mẹ và tất cả mọi người ôi ôi cũng được sống lâu trăm tuổi với những người thân của mình.


http://www.color4love.com/10971/Y-nghia-cac-loai-hoa.htm

Thứ Năm, 9 tháng 5, 2013

Trả giá xứng đáng cho mơ ước

Không có gì miễn phí, nhưng bạn được quyền chọn lựa cái giá xứng đáng.



Giả sử nhé, bạn chỉ là một nhân viên viết tiểu sử quèn, ngày ngày dán mông ở góc văn phòng kiếm vài đồng bạc lẻ và chán đến tận cổ cuộc sống tầm thường của mình. Rồi đùng một cái, bạn phát hiện ra những gì mình viết sẽ trở thành hiện thực. Chỉ cần viết lại tiểu sử, bạn có thể biến một người đàn ông bình thường thành anh hùng của nước Mỹ và giúp bà mẹ nội trợ của mình trở thành nhà văn best seller huyền thoại. Rồi trước sau gì thì bộ não thông minh của bạn cũng sẽ suy nghĩ đến việc vận dụng một chút phép màu cho chính mình.

Bạn có thể viết rằng mình xinh ơi là xinh, giàu thật là giàu, tài năng nở rộ và có tình yêu mỹ mãn với một Bạch mã hoàng tử nữa chứ! Mọi chuyện thật dễ dàng khi cứ viết gì là được đó. Chỉ trừ, bạn phải trả một cái giá cho năng lực siêu nhiên kia. Và dĩ nhiên cái giá này vô cùng nặng nề bởi bạn không giao dịch cùng một nhà từ thiện - mà với một con quỷ. Cho đến đây, câu chuyện đã nhuốm màu kinh dị rồi nhỉ? Đúng thế, tôi đang nhắc đến một tình tiết trong bộ phim “666 Park Avenue” - Tòa nhà mơ ước.

Không chỉ riêng cô nàng viết tiểu thuyết, những người ở trong tòa nhà này đều có cơ hội biến mọi khát khao cháy bỏng của mình thành hiện thực. Như một người chơi violon vô danh trở thành nghệ sĩ nổi tiếng, cô gái có được sắc đẹp vĩnh cửu và hàng tá đàn ông vây quanh, người đàn ông tìm lại được người vợ vừa qua đời của mình… những cư dân trong tòa nhà “quỷ ám” đó đều rất hạnh phúc vào thời điểm họ đạt được mơ ước. Nhưng rồi cái kết cho họ luôn rất kinh khủng. Cô gái viết tiểu sử cuối cùng lại chết trong tay tên khủng bố mà cô bịa đặt ra. Mỹ nhân với sắc đẹp vĩnh cửu mãi mãi không có được tình yêu chân thành. Người đàn ông đau khổ nhìn vợ mình tan biến lần nữa. Họ đều bị hủy hoại, bằng nhiều cách khác nhau và cuối cùng phải trả giá bằng linh hồn của chính mình.

Tranh minh họa: Tuyệt Đỉnh Sinh Vật.

Khi xem phim, tôi cứ thắc mắc tại sao các nhà làm phim lại thích khai thác mô típ cũ xì ham muốn - đánh đổi đến vậy? Thông điệp mà họ gởi gắm trong đó là gì? Là nếu ham hố một thứ không chính đáng, bạn sẽ vướng vào cả đống rắc rối khác? Rồi thì mọi thứ có vẻ quá dễ dàng và tuyệt vời đều ẩn bên trong nó những âm mưu đen tối và ta sẽ phải hối hận vì tham vọng của chính mình? Chẳng lẽ họ muốn nhấn mạnh rằng, ta chỉ được an toàn khi an phận, và đừng mơ mộng những thứ quá tầm tay? Tôi không nghĩ như vậy.
Ta luôn phải đánh đổi một điều gì đó, để có được thứ mình muốn. Muốn tiền bạc, phải đánh đổi bằng lao động. Muốn tình yêu, phải chấp nhận bị tổn thương. Cái này đổi lấy cái kia, không có ngoại lệ. Ngay cả với những mơ ước được coi là chính đáng hay những thứ được dán nhãn cho không. Sự giúp đỡ không giới hạn sẽ lấy đi tính tự lập. Tình cảm dễ dàng có được sẽ thiếu đi sự thấu hiểu và tôn trọng. Thành công mà không phải cố gắng sẽ làm thui chột khả năng vượt khó, mất đi nghị lực. An toàn sung túc làm mất đi cơ hội mạo hiểm và trải nghiệm. Luôn có một điều gì đó bỏ lại, ngay cả khi ta không ý thức được. Nhưng rốt cuộc, không ai sống mà tách bạch khỏi quá trình trao đi - nhận lại, có được - mất đi. Đó là quá trình sinh tồn và là điều kiện của sự trưởng thành.

Thông điệp thực sự từ bộ phim phải là: Không có gì miễn phí, nhưng bạn được quyền chọn lựa cái giá xứng đáng. Nếu ngay từ đầu, cô gái viết tiểu sử can đảm từ bỏ công việc nhàm chán của mình và trở thành một nhà văn? Cô có thể vận dụng sự sáng tạo của mình trong trang sách, và tạo ra những thế giới tưởng tượng đầy thú vị. Nếu người chồng chọn cách bước qua nỗi đau, anh sẽ thấy bình an dù vẫn mang nỗi nhớ sâu sắc trong tim. Nếu mỹ nhân từ bỏ tuổi trẻ vĩnh cửu, cô ấy sẽ tìm thấy một người cùng già đi với mình. Những lựa chọn đằng sau chữ “Nếu” kia có thể phải trả bằng cái giá là sự nghèo túng, thất bại, mất mát, đau khổ…nhưng họ có thể tiến lên phía trước và mọi việc sẽ dần tốt đẹp hơn.

Đừng ngại chi trả cho điều bạn thực sự muốn. Miễn bạn chắc chắn rằng cái giá phải trả là xứng đáng.

Theo Hạ Chi/2!


www.color4love.com– Flowers and gift to Vietnam

Thứ Hai, 8 tháng 4, 2013

Hoa cưới vĩnh cửu tuyệt đẹp

Bó hoa cưới là kỷ niệm tình yêu, hẳn ai cũng muốn lưu giữ lại. Với cách tự làm hoa cưới tuyệt đẹp từ đất nặn này, bạn có thể giữ bó hoa cưới tươi mãi với thời gian.

Khéo tay tự làm hoa cưới "vĩnh cửu" tuyệt đẹp 1Để tự làm hoa cưới từ đất nặn, bạn cần chuẩn bị những nguyên vật liệu như sau:
- Đất nặn: màu trắng, màu vàng và màu xanh lá.
- Kẽm cành
- Khuôn cắt thực phẩm hình hoa cúc
- Kìm, kéo, dùi cỡ nhỏ
- Keo dán và một miếng vải (màn) tuyn màu vàng
Khéo tay tự làm hoa cưới "vĩnh cửu" tuyệt đẹp 2Bước 1:
Phần nhị của hoa cúc đất nặn này trông rất thật nhờ một mẹo khá hay. Bạn viên hai mẩu đất vàng và xanh thành hình chiếc cúc, phần đất màu xanh nhiều gấp đôi. Dán chúng lại với nhau. Dùng miếng vải tuyn phủ trên lớp đất vàng và nhẹ nhàng kéo cho miếng vải có ô lưới này dịch chuyển sang cả phần đất xanh. Những hạt đất li ti sẽ lọt qua ô lưới tạo thành nhị hoa trông rất tự nhiên. Cắt bỏ phần vải thừa và đất thừa quanh nhị.
Khéo tay tự làm hoa cưới "vĩnh cửu" tuyệt đẹp 3Bước 2:
Để nặn bông hoa cúc đơn cánh, bạn cán đất trắng mỏng và phẳng, dùng khuôn cắt để có được những bông cúc nhiều cánh nhỏ. Dùng dùi nhỏ ấn hai gân tự nhiên ở mỗi cánh. Dùng đầu dùi cào hai mẩu đất nhỏ ở đầu cánh khiến cho cánh hoa có dáng vẻ tự nhiên hơn là khuôn đúc trơn lì.
Khéo tay tự làm hoa cưới "vĩnh cửu" tuyệt đẹp 4Bạn vê đất sét xanh lá quanh kẽm cành để phần cành trông giống thật hơn so với quấn sáp xanh. Dùng kìm uốn cong tròn đầu kẽm và bẻ vuông góc khoen tròn đó với phần kẽm còn lại. Xỏ kẽm qua tâm một lớp cánh hoa. Dán nhị hoa vào giữa che dấu kẽm. Vậy là bạn đã có một bông cúc đơn cánh xinh xắn rồi.
Khéo tay tự làm hoa cưới "vĩnh cửu" tuyệt đẹp 5Bước 3:
Để nặn bông cúc cánh kép, bạn làm như sau: Dùng kéo cắt rời từng cánh hoa, xoắn nhẹ phần cuống cánh khiến cho cánh cong cúp nhẹ và có thêm phần cuống dài nhỏ. Dán ghép các cánh trên một lớp cánh của bông hoa đơn, sau cùng mới dán nhị hoa. Cánh hoa được uốn cong nhẹ và vểnh các hướng khác nhau tự nhiên. Dùng cọ phết màu sáp xanh lá để tô loang xanh quanh nhị, trông như nhị của bông hoa thật.
Khéo tay tự làm hoa cưới "vĩnh cửu" tuyệt đẹp 6Bước 4:
Phần đài hoa cũng là một nét tự nhiên khiến bạn thấy bông hoa đất nặn giống như hoa thật. Bạn dùng dùi đầu tròn hoặc chính đầu ngón tay trỏ (đã cắt sát móng tay) để ấn xoáy giữa một miếng đất tròn màu xanh. Nên trộn lần đất xanh lá với đất vàng để có màu xanh nõn chuối. Xỏ đài hoa giống như nửa cầu tròn vào dưới hoa, úp ngược hoa và dùng kéo nhỏ mũi nhọn để bấm đầu mũi kéo liên tiếp quanh đài. Phần đài hoa cúc sẽ không trơn lì như đất mà gai góc xù xì như đài hoa thật.
Khéo tay tự làm hoa cưới "vĩnh cửu" tuyệt đẹp 7Bước 5:
Dùng đất nặn xanh nõn chuối mà bạn trộn được để làm lá hoa. Cán đất mỏng rồi dùng một chiếc lá thật miết trên đất, bạn sẽ thấy đất hằn lên những đường nét gân và viền lá. Dùng dao sắc nhọn cắt lá theo viền ngoài hằn lên. Quấn phần cuống lá vào cành và bẻ dáng lá tự nhiên.
Bạn làm thật nhiều bông hoa cúc cánh đơn, cánh kép như thế rồi bó cùng cành lá giả cỡ lá nhỏ và những hạt cườm đính trên đầu kẽm. Có thể làm thêm những bông hoa nhỏ từ các cánh hoa lẻ để bó xen cùng. Với kiểu hoa cúc tự nhiên này bạn chỉ cần bó tròn đều và quấn ruy-băng dưới cuống hoa là đã có bó hoa cưới rất đẹp rồi!
Khéo tay tự làm hoa cưới "vĩnh cửu" tuyệt đẹp 8
Thật tuyệt nếu được tự làm hoa cưới thật đẹp mắt và thanh khiết như thế, hạnh phúc hơn nữa là bó hoa đất nặn có thể lưu giữ làm kỷ niệm tươi mãi với thời gian! Chúc bạn thành công nhé!


www.color4love.com– Gửi hoa và quà tặng về Việt Nam